Chương 38: Cùng đi bộ lạc tổng hợp.
Một ngày mới lại đến, mưa vẫn nặng hạt như thế,
nhưng mưa là việc của ông trời, thú nhân bao nhiêu bận rộn vẫn cứ thế mà bận
thôi.
Sáng sớm Uy Vũ tập hợp thú nhân, giao nhiệm vụ quản
lý bộ lạc cho những người có uy tín, tài giỏi, Sao La, Báo Hoa, phân công công
việc hoàn chỉnh cho từng thú nhân, rồi mang theo những người được chọn cùng lên
đường.
Lần này hắn mang theo Thanh Hà, trời mưa đi rất vất
vả nhưng giống cái của bộ lạc dị thú nhân chính là những nam nhân rất mạnh mẽ, hắn
không an tâm để cậu ở lại bộ lạc một mình, ngồi lên lưng bạn lữ, Thanh Hà được
Uy Vũ che chắn kĩ càng.
Đường đi tới bộ lạc tổng hợp là một đường thẳng, bay
hay chạy bộ đều là một đường thẳng tắp, đây chính là lý do vì sao từ bộ lạc tổng
hợp đến vùng núi phía đông lại chỉ mất ba tới bốn ngày bay, đi bộ thì một tuần,
đối với các thú nhân lực nhỏ thì thế, nhưng đối với dị thú nhân trâu bò thì đây
không là gì đối với họ, thậm chí nếu thời tiết tốt họ có thể giảm ngày bay xuống
tới một ngày còn ba ngày, đi bộ hai ngày còn bốn ngày.
Nhưng mùa mưa họ đành phải di chuyển chậm lại, mưa
quá lớn lại hạ xuống đi bộ, mưa nhỏ lại bay, trưa nghỉ ngơi, tối tìm hang động
nhỏ trú mưa, cứ thế đến sáng sớm ngày thứ tư họ đã tới nơi, đây có thể là tốc độ
nhanh nhất của họ.
Khi những chóp lều bộ lạc tổng hợp hiện lên trong mắt
họ, chính là một vùng nước thẳng băng, vị trí dựng lều của bộ lạc tổng hợp hoàn
toàn ngập chìm trong nước.
Sóc Quang quen rồi với cảnh này, nhưng hắn vẫn rất
lo lắng cho nhóm bạn, không biết họ đã tìm được chỗ trú cao ráo khác chưa, hắn
quên nhắc họ về vùng đất này, vùng đất chưa bao giờ thiếu nước nhưng thường ngập
lục về mùa mưa.
Gừ.ư ưu ư.........kêu lên một hơi dài gửi lời báo hiệu
về nơi bộ lạc đang trú mưa, tốc độ nhóm dị thú nhân vẫn không hề giảm, họ muốn
nhanh chóng gặp thú nhân cần cứu chữa, cứu giúp nhanh còn về bộ lạc, mùa mưa
nhưng công việc ngỗn ngang rất nhiều đang chờ họ, hơn nữa họ vẫn cứ thích làm ổ
trên cái giường ấp áp nhà mình hơn là ở trong hang động.
Từ phương xa các thú nhân nghe được tiếng kêu báo hiệu
quen thuộc liền vui mừng.
“Sóc Quang về rồi”. Không biết là thú nhân nào lên
tiếng, nhưng hắn đã thay mọi người nói lên lòng mình lúc này, hy vọng vui tươi.
“Để tôi đi đón bọn họ cho”. Toco lên tiếng, chuyển
hình bay đi.
Lúc nhìn thấy nhóm thú nhân xa lạ, Toco biết sự tồn
tại của bộ lạc dị thú nhân là thật rồi, hắn dùng tiếng thú trao đổi cùng Sóc
Quang, sau đó liền xoay người dẫn đường.
Khi nhóm dị thú nhân to lớn đáp xuống trước mặt các
thú nhân bộ lạc tổng hợp, nhìn thân mình khỏe khắn của họ, nhóm thú nhân bộ lạc
tổng hợp ghen tị.
“Chật chật dị thú nhân đây sao, quá mạnh khỏe rồi
đó”. Fossa xuýt xoa lên tiếng, trong lòng thì chửi bậy, mẹ nó sao cùng là dị
thú nhân mà khác xa quá vậy.
“Fossa, Puma, Cana, Toco đi ra đây tôi có chuyện cần
nói với mấy cậu”.
Komodo lên tiếng, hắn rất muốn nhanh chóng chia sẻ cho bọn họ
những gì mình đã thấy, nhanh nhanh đi về nói với thủ lĩnh.
Bốn người khó hiểu nhìn Komodo, nhưng vẫn không hỏi
gì mà đi tới.
Komodo nhìn Uy Vũ cúi mình chào anh ta, điều này làm
những dị thú nhân cùng nhóm thú nhân bộ lạc tổng hợp nhìn thấy mà hãi.
Bốn người đi qua nhóm dị thú nhân nhưng mắt vẫn
không rời được thú nhân tóc đỏ, uy nghi kia.
Không chỉ riêng gì nhóm komodo cảm nhận được uy nghi
từ người thú nhân tóc đỏ kia, mà còn cả thú nhân bộ lạc tổng hợp, bọn họ im
phăng phắc kể từ khi nhìn thấy thú nhân này, quá mạnh.
“Là ai bệnh?”. Uy Vũ lên tiếng đánh tan bầu không
khí căng chặt này.
“Là anh trai tôi, ở kia”. Sóc Quang sực nhớ liền ngại
ngùng gãi đầu nói.
“Cậu nhờ người đi đón nhóm thú nhân đi bộ đi”. Những
thú nhân này đa số là thú nhân đã từng sinh hoạt ở bộ lạc tổng hợp, họ muốn về
nhìn đôi chút cuộc sống hiện giờ của những thú nhân đã từng là bạn mình.
Uy Vũ quét đôi mắt nhìn toàn bộ hang động, quá ẩm ướt,
thú nhân bị cảm lạnh cũng rất nhiều.
“Hồ Nhạn qua xem đi”. Hắn nhíu mày khó chịu không
khí nơi đây kêu y sư đi nhanh.
Hồ Nhạn nhanh chóng đi qua, lúc đi tới phía trong
nhìn nhóm giống cái nằm ngổn ngang dưới nền đá lạnh lẽo liền chịu không được
quát. “Đứng dậy hết đi, nền quá ẩm các ngươi muốn bệnh chết hay sao mà còn trải
da thú nằm đó?”.
“Chúng tôi không muốn nhưng họ đều cảm lạnh cần có
chổ nằm nghỉ không thể ngồi được”. Sóc An lên tiếng, cậu nhìn y sư không lớn hơn
mình là bao này, nhưng tính tình dường như rất khó chịu.
“Đi chặt cây chẻ tấm ra trải xuống rồi hẵng nằm chứ,
kinh nghiệm sinh tồn như thế mà không biết à?”. Hồ Nhạn hưng trí quát, cậu ta
quên rằng trước kia cậu ta cũng như họ vậy thôi, nay đi theo Thanh Hà tầm mắt mới
nới rộng ra đấy thôi.
Thanh Hà nhìn Hồ Nhạn quát tháo đầy sức sống liền muốn
cười, thú nhân quả nhiên khả năng học tập rất nhanh nhớ rất dai.
“Đi đem người đi hái lá mài, chặt cây gỗ lớn, về
đóng giường ngủ”. Uy Vũ lên tiếng nhìn Sóc Quang.
Sóc Quang nhìn thú nhân uy vọng trước mắt cảm kích.
“Cám ơn ngài”.
“Mau đi theo tôi đi chặt cây nhanh nào”. Sóc Quang
hô lớn với mọi người, họ không biết, giường quý giá thế nào đâu.
Mọi người không biết giường là gì nhưng nhìn đến sự
hưng phấn của Sóc Quang họ liền vội vàng tập hợp chia làm ba nhóm rời đi, nhóm
đi chặt cây, nhóm đi lấy lá mài, nhóm đi đón thú nhân.
Chờ hang động giảm lượng người xuống, Hồ Nhạn lúc
này mới có tinh thần chữa bệnh cứu thú.
“Khuyển Dương cậu mang mọi người đi săn thú đi”. Uy
Vũ phân công xuống.
“Anh có muốn đi đâu không? Đi đi, tôi qua phụ Hồ Nhạn”.
Thanh Hà lên tiếng.
“Ừ, đừng ngồi xuống nền quá lạnh”. Hắn dặn dò kĩ bạn
lữ mình liền bỏ lại đồ đạc bay đi, hắn muốn đi tìm khúc gỗ cao cho cậu ngồi.
“Chân này của cậu ta đang có dấu hiệu tự lành lại, cần
bẻ gãy một lần làm lại”.
“Sao lại phải bẻ đi”. Sóc An khó hiểu hỏi.
Hồ Nhạn nhìn cũng không nhìn cậu ta một cái, nói.
“Lam giảng cho cậu ta đi”.
Giống cái đệ tử Lam bên cạnh cười nhìn Sóc An bắt đầu
giải thích, bao ngày qua kiến thức cậu lĩnh hội từ sư phụ rất nhiều rất khủng bố,
cậu chịu một mình quá mệt, giờ tìm được người để xả bớt thật tốt.
Vì thế Sóc An từ mông lung nghe những lý luận chữa thương máu me mà run run.
Hồ Nhạn kêu một thú nhân ở lại tới bẻ chân của Sóc
Vinh.
“Chú giữ chặt nhé”. Cậu nhìn người ba của thú nhân dặn
dò.
Bạch Hòa lên tiếng ừ nhỏ, rồi nhấn chặt vai con
trai, ông tin tưởng giống cái này, đây là hy vọng cuối cùng của ông.
truyencuatuibl_AnCa
24\11\18.
Nhận xét
Đăng nhận xét