Chương 35: Mang thú nhân về bộ lạc.
Sóc Quang và Komodo hai người vất vả bất chấp trời mưa như xối nước, ngày đêm không ngừng nghỉ bay về hướng đông, với cái mũi cực kì nhạy bén Komodo đánh hơi tìm kiếm tung tích hơi thở thú nhân, mùa mưa đã rửa trôi đi rất nhiều mùi nhưng nó vẫn không làm khó được Komodo.
Giờ đây họ đang đứng giữa vùng rừng núi mưa xối xả đổ xuống áo mưa làm từ lá dọc mùng như trút nước, đối mặt với cả một nhóm thú nhân mạnh mẽ.
"Chú Sóc". Sóc Quang lên tiếng khi nhìn thấy thú nhân già quen thuộc bạn lữ của y sư La La.
"Sóc Quang, cháu sao lại tới đây?". Sóc lên tiếng lo lắng.
"Cháu tìm dị thú nhân bộ lạc".
"Cậu ấy là tộc trưởng của chúng ta cháu có gì cứ nói với cậu ấy, đây giờ là bộ lạc của chú, ta không muốn cùng cháu đánh nhau". Sóc nhìn thú nhân trẻ tuổi ngày càng trưởng thành trước mắt nói rõ quan điểm của mình.
"Chú yên tâm cháu đến đây là nhờ vả họ, cháu không có ý gì cả". Sóc Quang chân thành giải thích.
"Chào anh, tôi là Sóc Quang, con trai thứ hai của thú nhân tộc trưởng bộ lạc tổng hợp". Hắn cúi người kính chào tộc trưởng trẻ tuổi cao quý đứng kia, thú nhân kia chỉ cần đứng yên một chỗ cũng đã tạo nên một áp lực cực lớn đối với hắn, quả nhiên dị thú nhân mạnh mẽ thật đáng sợ.
Komodo im lặng quan sát mọi thú nhân, họ thật mập mạp đầy sức sống, thú nhân tóc đỏ tộc trưởng kia quá mạnh, sợ rằng thủ lĩnh của họ lúc này ở đây chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
"Tôi là Komodo dị thú nhân, chúng tôi sống ở tận cùng của vùng núi phía nam". Hắn cúi mình chào hỏi vị thú nhân cao quý người đã khiến cho dị thú nhân có một huyền thoại đến trong giấc mơ của thú nhân.
"Tôi là tộc trưởng của dị thú nhân bộ lạc, nếu hai vị tới đây xin giúp đỡ vậy xin hãy nói rõ tình hình". Uy Vũ uy nghiêm ra lệnh.
"Bộ lạc tổng hợp gặp nạn, tộc trưởng cha tôi bị đất đè đã cắt bỏ hai chân, anh trai tôi thú nhân dự bị cho chức vị này bị gãy chân, ba tôi nói đi tìm dị thú nhân bởi họ có y sư chữa được vết thương này, hơn nữa bộ lạc tổng hợp có lẽ sẽ chia cắt".
"Chia cắt tại sao?". Sóc lo lắng hỏi thú nhân.
"Ưng Thiên pháp sư đã tự ý xin làm bộ lạc con cho ưng tộc". Sóc Quang buồn bã nói.
"Cái gì? ngu ngốc". Sóc rít lên tức giận.
"Các người nếu nhờ chúng ta thì cũng nên rõ ràng chúng ta là dị thú nhân, thú nhân xui xẻo, các người không sợ sao?'. Uy Vũ lên tiếng cắt ngang câu chuyện chả mấy hay ho kia, chuyện của người ta mình quản không tới.
"Tôi đã sống với dị thú nhân ba năm, tôi tự mình cảm nhận được sự thật, tôi đảm bảo sẽ đứng ra đảm bảo quyền lợi cho các vị khi các vị tới đó".
"Chỉ một mình ngươi". Uy Vũ nheo mắt nhìn thú nhân thấp bé kia.
Sóc Quang ngại ngùng không biết nói gì cho phải một mình hắn lấy gì ra đảm bảo đây.
"Dùng sinh mạng của tôi được không?". Sóc Quang dùng đôi mắt sắc bén đầy quyết tâm nhìn thú nhân cao ngạo trước mắt.
Komodo kinh hãi nhìn thú nhân nhỏ bé mà mình thương thầm bấy lâu, đã từ bao giờ mà cậu trở nên mạnh mẽ như thế?.
"Được". Uy Vũ mỉm cười hài lòng với vụ cá cược này.
Hắn nhìn Komodo đối diện đây là một dị thú nhân khá đặc biệt, yếu hơn hắn nhưng không hề sợ hãi, dị thú nhân phải như vậy, yếu hơn nhưng không có nghĩa là họ sợ hãi hay phục tùng bất cứ ai.
"Tôi nói trước tôi chỉ cứu người còn các việc khác dị thú nhân chúng tôi không liên can tới".
"Tôi biết". Sóc Quang vui vẻ trả lời, nhờ người ta rồi thì đừng đòi quá.
"Được rồi đi theo tôi". Uy Vũ quyết định đưa hai thú nhân này về bộ lạc, hắn đang hy vọng đến bộ phận dị thú nhân sau Komodo kia, đã đến lúc nên tìm thêm nguồn sức mạnh cho bộ lạc, ngày họ xuất hiện dưới con mắt thú thế đã còn không xa.
Tại bộ lạc tổng hợp lúc này, hai thú nhân ưng tộc đã tới nhưng bọn họ lại khinh thường hang động nhỏ bé của bộ lạc tổng hợp không ai chịu vào.
"Ngươi về nói với Ưng Thiên tập hợp thú nhân đi chúng ta lên đường ngay". Một thú nhân ưng tộc lên tiếng nói với thú nhân nhím tộc thấp bé kia, trong đôi mắt chứa đựng toàn sự khinh thường và không có kiên nhẫn.
Thú nhân nhím tộc vâng dạ rời đi.
"Ngươi nói xem Ưng Thiên vị giống cái này tự dưng biến mất khỏi bộ lạc chúng ta giờ lại xuất hiện, không biết lúc trước vì sao lại bỏ đi nhỉ?". Thú nhân Ưng tộc trong mắt hiện lên sự trào phúng khi nói về Ưng Thiên, đơn giản vì đây là giống cái chả mấy tốt đẹp khi ở bộ lạc ưng tộc, âm trầm kiêu căng.
"Ta nghe nói hắn bỏ theo thú nhân tộc khác, nhưng lần này tộc trưởng chấp nhận xóa bỏ nghi ngờ cho hắn về lại bộ lạc là vì giống cái của bộ lạc tổng hợp này". Một thú nhân khác lên tiếng trong mắt cũng đồng dạng sự ghét bỏ, ưng tộc rất khắt khe với giống cái tự ý bỏ ra khỏi bộ lạc, đặc biệt là giống cái đi theo thú nhân khác.
"Ai cũng tại bộ lạc chúng ta ngày càng thiếu giống cái trầm trọng, hơn nữa ta nghe nói giống cái bộ lạc tổng hợp sinh đẻ rất giỏi a". Trong đôi mắt ưng hiện lên vẻ hèn mọn rất hiếm khi xuất hiện ở thú nhân của thú thế, xem ra ưng tộc thật tiến bộ trong nhân cách thú a.
Trong hang động nơi bộ lạc tổng hợp trú mưa lúc này Ưng Thiên hắn không biết suy nghĩ của hai giống đực kia nhưng có biết hắn cũng chả thể nói gì.
Sau khi nghe thú nhân nhím tộc nói có thú nhân Ưng tộc chờ họ ngoài kia, hắn liền tiến lên nói. "Mọi người ai đi ưng tộc vui lòng thu dọn đồ đạc chúng ta lên đường, ưng tộc đã cử hai thú nhân tới đón chúng ta, họ đang chờ ngoài kia".
"Trời đang mưa sao có thể đi". Có thú nhân lên tiếng.
"Chúng ta phải tới đó ổn định cuộc sống, mùa hè tới còn chuẩn bị thức ăn cho mùa đông nữa". Ưng Thiên lên tiếng giải thích.
Các thú nhân im lặng suy xét, có kẻ vui người lo lắng, đặc biệt là giống cái không ít người đòi trèo cao gả cho những thú nhân của bộ lạc lớn nhiều người chịu không được vội vàng thu dọn đồ đạc, khiến không khí vốn đang khó ở trở nên hấp tấp hơn, nhiều thú nhân thấy bạn lữ thu dọn đồ đạc bất đắc dĩ cũng phải theo, họ không muốn đi nhưng bạn lữ mình lại muốn, nhiều gia đình cũng vì con mình mà thu dọn đồ đạc.
Nhưng sâu trong hang động lại có hai nhóm thú nhân bất động, thú nhân già thú nhân tàn tật và nhóm thú nhân trưởng thành không gia đình, hoặc có gia đình cha, ba già cả, nhưng ngoại lệ vẫn có một số giống cái và vài ba gia đình trẻ.
"Các người không đi". Ưng Thiên đen mặt nhìn thú nhân gần cả trăm người kia.
"Chúng tôi già rồi". Các thú nhân già cả lên tiếng, họ đã có tuổi nên chỉ muốn yên bình chết trong bộ lạc.
"Chúng tôi muốn ở lại quê hương mình". Các thú nhân trẻ lên tiếng từ câu chuyện chuyến đi gặp dị thú nhân của Chồn Huy họ xấu hổ và vô cùng nể phục nhóm dị thú nhân kia, đồng thời quyết tâm noi theo không làm tôi tớ cho bất cứ ai, bộ lạc mình mình làm chủ.
"Được, mong rằng sau này các ngươi sẽ không hối hận". Ưng Thiên tức giận nhìn họ.
Dưới cơn mưa nặng hạt các thú nhân theo Ưng Thiên mặc lên chiếc áo mưa làm từ lá dọc mùng, mang theo tâm trạng thấp thỏm hưng phấn, lo âu, sợ hãi lên đường cùng hai thú nhân ưng tộc, bước vào một cuộc sống mới không rõ tương lai.
Uy Vũ mang theo hai thú nhân về bộ lạc, lúc nhìn thấy những kiến trúc kì lạ kia, Komodo trong lòng chấn động, còn Sóc Quang hắn như đi trên bông, lâng lâng khó tả.
Uy Vũ mang họ tới giao cho Khuyển Dương. "Cậu mang họ đi nghỉ ngơi".
Rồi hắn nhìn hai thú nhân. "Nghỉ ngơi trước đi tối nay ghé nhà tôi dùng bữa tối". Nói xong liền đi.
"Hai người mời đi theo tôi". Khuyển Dương như quý ông lịch sự mời hai người.
Hai người trông thấy thú nhân quen thuộc họ gặp đầu tiên liền thả lỏng hơn hẳn.
"Này cậu đây là cái gì vậy?, đẹp quá à". Sóc Quang tò mò chỉ từng căn nhà hỏi thú nhân.
"Ha ha chúng a là nhà để ở đó, mùa đông ấm áp, mùa mưa khô ráo, mùa hè mát mẻ". Khuyển Dương tự hào nói.
"Cái gì?". Sóc Quang điên cuồng kích động không biết phải thể hiện thế nào.
Komodo bên cạnh hít từng ngụm khí trấn an chính mình.
"Ha ha ha không ngại đi theo tôi ở thử chứ?". Mặt mày Khuyển Dương cong cong ra chiều cực kì khoái chí.
Uy Vũ trở về nhà.
"Mọi người đi hết rồi sao?". Hắn nhìn Thanh Hà đang ngồi trên ghế gỗ dệt vải, lòng liền ấm lại, tiến lại gần nhẹ ôm lấy cậu, hôn hôn má chôn đầu vào cổ cậu hít hà hương thơm từ người bạn lữ như an ủi.
"Ừ bác Báo Hoa giả tán họ đi rồi, sao rồi hai thú nhân lạ kia?". Thanh Hà thay đổi tư thế ngồi để thoải mái một chút liền hỏi.
"Ta mang họ về bộ lạc, tối em nấu thêm cơm nhé ta mời họ tới dùng bữa". Hắn ngồi lên ghế cậu đang ngồi, bế cậu đặt lên đùi mình, đẩy khung dệt ra xa.
"Ừ có cần phải để ý không nấu, hay nấu cái gì không?". Cậu tin tưởng bạn lữ nhà mình vô điều kiện.
"Không cần em cứ nấu thoải mái ta đang tính toán lôi kéo lòng thú nhân". Uy Vũ cười nhẹ ôm chặt cậu.
"Ồ". Thanh Hà ồ lên một tiếng cười cười, nắm tay thú nhân cùng nhau ngắm cảnh mưa ngoài kia, xem như hai thú nhân kia xuất hiện chỉ là một nốt thăng lên nhỏ mà thôi.
truyencuatuibl_AnCa
13\11\18.

Nhận xét
Đăng nhận xét