Chương 34: Xin Lỗi dị thú nhân.


Chồn Huy vội vã chạy nhanh về bộ lạc, dùng khứ giác siêu nhạy của mình tìm ra vị trí của nhóm thú nhân Sóc Quang, nhưng hắn đã muộn.

"Xin lỗi tôi tìm Sóc Quang". Hắn vén lên cánh cửa lều, nhìn vào trong trước những con mắt kinh ngạc ngại ngùng nói.

"Chồn Huy sao anh tới đây?". Sóc An đang giúp các thú nhân nướng thịt lúc nhìn thấy Chồn Huy liền chạy ra.

"Tôi tìm Sóc Quang, họ là dị thú nhân sao?". Nhìn những con mắt đề phòng cùng đôi chút chán ghét nhìn mình, lần đầu tiên Chồn Huy thấy chột dạ.

"Sóc Quang đi tìm dị thú nhân bộ lạc rồi, họ là dị thú nhân những người bạn của cậu ấy, họ giúp cậu ấy chăm sóc cha, ba cậu ấy".

"Ai vậy? Sóc An". Fossa lạnh mặt đi tới, đôi mắt vàng nheo lại tỏ ra nguy hiểm.

"À đây là Chồn Huy thành viên của bộ lạc chúng tôi, anh ấy đến tìm Sóc Quang". Sóc An biết dị thú nhân và thú nhân vốn không ưa nhau nhưng cậu cũng không thể cứ thế mà đuổi Chồn Huy đi được.

"Xin chào tôi là Chồn Huy, và cho tôi xin lỗi dị thú nhân các bạn". Hắn đứng thẳng tắp nhìn dị thú nhân trước mắt nói to rõ lời mình.

Im lặng, căn lều chìm hoàn toàn vào không khí tĩnh lặng đến cao độ, chỉ còn nghe thấy nhịp thở của nhau, cùng tiếng tanh tách khi lửa đốt cháy đi cây củi khô, họ đang nghe một thú nhân nói lời xin lỗi và chào hỏi với dị thú nhân, đây chắc chắn sẽ là câu chuyện kinh điển nhất toàn thú thế.

"Xin lỗi vì những lời chúng tôi đã nói về các bạn". Hắn biết họ không cùng nhóm với nhóm dị thú nhân lúc trước, nhưng hắn vẫn cứ muốn nói ra lời này, nói với dị thú nhân, nói cho họ hắn muốn được tha thứ.

"Chồn Huy sao cậu lại nói với họ những lời đó, cậu không đi cùng Ưng Thiên gia nhập ưng tộc trở thành bộ lạc con của họ à?". Bạch Hòa đi tới khó hiểu mà hỏi.

"Cái gì bộ lạc phụ thuộc? Các người hư đầu rồi à? Bộ lạc các ngươi đang tươi đẹp thế sao phải làm bộ lạc con cho người ta?.". Fossa nhăn mày khinh bỉ nhìn thú nhân trước mắt, bộ lạc là thứ gì, không lẽ họ đã quên, thú nhân luôn có lòng tự trọng, tự tôn cớ sao phải đi cung phụng thú nhân khác, thú nhân là bình đẳng.

"Đồ ăn các ngươi săn bắn dư giả hay sao mà đòi đưa cho thú nhân tộc khác? giống cái các ngươi cũng đủ chia sao? thật tình không biết quý trọng gì hết". Fossa bất mãn xả một đống từ khó nghe.

Chồn Huy á khẩu nhìn dị thú nhân ấp úng không biết nói gì, rất đau, rất khó chịu.

"Họ không có bột mặn, các bộ lạc lớn đã cạn dần nguồn bột mặn, họ không còn trao đổi cho những bộ lạc nhỏ nữa". Sóc An buồn bã giải thích.

"Chỉ vì thế thôi sao?". Giọng nói lạnh băng của Puma vang lên.

Thú nhân Chồn Huy và cả các giống cái nhìn dị thú nhân lạnh băng kia, họ như không tin vào tai mình, có thú nhân không coi trọng bột mặn sao?.

"Hây các ngươi chỉ vì không có bột mặn mà đi làm bộ lạc con cho họ, ta nói các ngươi hư đầu quả là không sai, nhìn đi bọn ta mỗi năm nhiều khi chả có lấy xíu bột mặn nào vào bụng nhưng chúng ta vẫn sống tốt đấy thôi". Fossa nắm tay tạo cơ trên cánh tay triễn lãm sức mạnh cho hắn xem.

"Các ngươi đã quên cha ông ta trước kia không có bột mặn nhưng vẫn sống sót đấy thôi". Toco ung dung nói lại chút lịch sử thú thế.

Chồn Huy bừng tỉnh, đúng vậy trước kia khi thú thế mới hình thành cha ông hắn làm sao để tồn tại, không có bột mặn họ vẫn sống vẫn duy trì được nòi giống đó thôi..

"Các ngươi nói bột mặn ở các bộ lạc lớn sắp cạn kiệt hết rồi, nếu giờ các ngươi gia nhập vào họ sợ rằng tương lai vài năm nữa các ngươi dù có là bộ lạc phụ thuộc của họ, họ cũng không thể cho các ngươi bột mặn lúc đó, hoàn cảnh các ngươi càng khó khăn hơn, thức ăn phải chia cho bộ lạc lớn, giống các cũng phải đưa lên, lúc đó không biết bộ lạc, giống nòi các ngươi còn duy trì được không?". Puma đĩnh đạc phân tích.

Cả căn lều lần nữa lâm vào không khí im lặng, nhưng lần này không còn ngỡ ngàng hay kì dị nữa mà là bừng tỉnh, Chồn Huy nhìn các dị thú nhân trước mắt khâm phục, đôi mắt chồn vụt sáng như ánh rạng đông.

Hắn tiến lại dùng nắm đấm thú nhân nện vào vai Puma. "Cám ơn người anh em".

Puma ngây ngốc phừng phừng đỏ mặt, cả đời dị thú nhân hắn chưa từng được ai cám ơn, đặc biệt là thú nhân bình thường.

Bên cạnh Toco nhìn thấy thế cười sảng khoái, lần đầu tiên hắn thấy Puma lạnh mặt biết ngại ngùng.

"Tôi là Chồn Huy, chờ xong sự kiện lần này tôi mời mọi người ghé lều nhà tôi ăn một bữa". Chồn Huy sảng khoái vỗ vai từng dị thú nhân, chưa bao giờ hắn thấy dị thú nhân lại đáng yêu như thế này, quả nhiên lời đồn mãi chỉ là lời đồn.

Chờ các dị thú nhân thoát khỏi trạng thái kích thích khó tin vì được thú nhân mời tới chỗ ở của mình dùng bữa, thì thú nhân kia đã đi mất rồi.

Tại bộ lạc dị thú nhân.

Khi sợi vải được làm ra, Thanh Hà liền cùng cha và Báo Hoa làm ra khung dệt thủ công hình vuông đơn giản, đây chính là nghề của cậu, tại sao ư? vì đây chính là đề thi cuối năm của bộ môn tự chọn tại trường, thủ công, lúc đó cậu còn oán hận vì sao lại chọn đề tài về đồ dùng truyền thống, nhưng giờ cậu lại thấy yêu thầy cô người đã ra các đề thi kia, cậu chính là dùng khung dệt thủ công này dành điểm tuyệt đối.

"Cha khung dệt làm từ gỗ, là hình chữ nhật, như thế này, trên hai cạnh cha tạo các khe rãnh nhỏ đều nhau như vậy, rồi làm ra một cái lược chải y như lược chải đầu con nhờ cha làm lúc trước ấy, nhưng khoảng cách phải đều với các khe rãnh trên khung". Cậu vừa vẽ vừa nói hướng dẫn hai người thợ mộc điêu luyện của bộ lạc, bên cạnh hai người là những thú nhân già mới gia nhập họ nhìn giống cái nhà thủ lĩnh tán thưởng không thôi.

(Đây là khung dệt mini các bạn có thể tìm hiểu thêm trên chị google nhé).

Sau khi hoàn thành trọn bộ khung dệt thủ công với đầy đủ, gồm giữa thanh, thanh đưa sợi, lược và khung dệt, Thanh Hà bắt đầu hướng dẫn mọi người cùng dệt sợi, tuyệt nhiên công việc này toàn bộ liền giao cho giống cái, còn các đấng giống đực nhận nhiệm vụ nấu sợi, phơi sợi và quấn sợi, đồng thời sảm xuất đệm bông.

Mã Gia cùng các thú nhân làm ra bộ nồi gốm dài hình chữ nhật cứ đổ ba nồi như thế sẽ cho ra một tấm nệm lớn, theo lời Thanh Hà Uy Vũ chỉ đạo đổ ra hai loại nệm, một hơi mỏng dùng cho mùa mưa và mùa xuân, một dày dặn dùng cho mùa đông lạnh giá.

"Thanh Hà cậu nhìn xem tấm vải này nè, màu vàng êm ái nữa". Ưng Ni ôm tấm vải thành phẩm của mình tới khoe cho Thanh Hà xem, hai hôm nay sau bữa sáng các giống cái đội mưa qua nhà thủ lĩnh cùng nhau tập hợp học đan dệt, không khí vui vẻ vô cùng.

"Ừ cái này là vải len nó dùng làm áo mặc vào mùa đông sẽ rất ấm áp, tấm này của anh đủ may một cái áo rồi đó". Thanh Hà nhìn tấm vải được dệt vô cùng chắc chắn của Ưng Ni khen ngợi.

"Thanh Hà mau nhìn xem của ta thì sao?". Giống cái La La, nay đã mập mạp khỏe mạnh da dẻ căng tràn sức sống hơn xưa, ông đưa lên tấm vải sợi mềm mại màu xanh nhạt yêu thích.

"Tấm này của chú làm áo mùa hè rất mát, ôi màu này đẹp ghê". Thanh Hà cầm lên tấm vải màu xanh vò nhẹ cảm nhận tơ lụa mềm mại.

"Thanh Hà....cho tôi mượn trống, cần tập hợp mọi người". Thú nhân Khuyển Dương nhận nhiệm vụ tuần tra trên không vào hôm nay hắn hốt hoảng chạy vào.

"Được có chuyện gì vậy?". Thanh Hà lo lắng mang ra dùi trống cho hắn.

Chưa trả lời cho Thanh Hà hắn đã vội đi đánh trống tập hợp mọi người.

"Thanh Hà có chuyện gì vậy?". Giống cái A Lam nhìn thấy Khuyển Dương lo lắng như vậy liền chạy vội ra, phía sau các giống cái cũng bỏ lại mọi việc đang làm chạy tới trông về phía Khuyển Dương.

Thùng thùng thùng, từng âm điệu hối hả dồn dập vang lên, không lâu sau các thú nhân liền về tới hội họp đầy đủ, trên khuôn mặt đậm nét hoang mang lo lắng.

"Có chuyện gì Khuyển Dương?". Uy Vũ ổn định mọi người nhíu mày hỏi Khuyển Dương.

"Tộc trưởng ngoài bộ lạc chúng ta xuất hiện hai thú nhân lạ".

"Nói cụ thể". Uy vũ chấn an mọi người đang hoang mang.

"Lúc tôi đi tuần tra trên không liền thấy hai thú nhân bay về hướng mình, một thú nhân tự xưng là Komodo là dị thú nhân, một thú nhân khác là Sóc Quang hắn bảo hắn tới từ bộ lạc tổng hợp, hắn có việc cầu y sư của chúng ta". 

"Sóc Quang?". Các thú nhân đến từ bộ lạc tổng hợp hô vang cái tên quen thuộc.

"Thủ lĩnh đây là thú nhân đã rời bộ lạc tổng hợp rất nhiều năm rồi". La La lên tiếng giải thích, trong đôi mắt ánh lên nỗi lo cho bộ lạc tổng hợp đồng thời hơi nhíu nhẹ mày khó hiểu.

"Đi, Khuyển Dương, Mã Gia, bạn lữ La La và Sao La đi cùng tôi, mọi người ở lại bảo vệ an toàn cho bộ lạc". Uy Vũ điều động người nhanh chóng bay đi, hắn mặc kệ là chuyện gì, nhưng tuyệt đối đừng ai thách thức hắn nếu không đừng trách, dị thú nhân tàn nhẫn.

Toàn bộ thú nhân của bộ lạc dị thú nhân đều đồng một suy nghĩ với tộc trưởng nhà mình, mặc kệ là người quen nhưng nếu có ý xấu với bộ lạc họ cũng không bỏ qua.
truyencuatuibl_AnCa.
12\11\18

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

DỊ THÚ NHÂN BỘ LẠC

Chương 39: Giúp đỡ bộ lạc tổng hợp.

Chương 8: Con số và Y sư