Chương 32: Bộ lạc tổng hợp chia cắt _ P2
Kể từ lúc tới thú thế Thanh Hà luôn gặp may mắn, có vẻ như nơi đây mới đúng là vùng đất dành cho cậu, ở kiếp trước không ngày nào cậu trôi qua vui vẻ, nhưng ở thú thế lại khác mỗi ngày một niềm vui, đa dạng và tươi sáng.
Lúc sống lại ở thú thế cậu chỉ mang trong đầu kiến thức của đứa trẻ 15 tuổi, và những hiểu biết kì thú qua chương trình mười vạn câu hỏi vì sao của đài truyền hình quốc gia, nhưng nhờ những tri thức ấy cậu và cha cùng người chồng tự nhiên mà có xây dựng cuộc sống như hiện tại.
Lúc cầm trên tay sợi dây mềm mại đầu óc Thanh Hà hoàn toàn không có lấy một khái niệm nào về việc dệt tơ, làm sợi, kiến thức hiện đại cậu chưa từng học qua, mười vạn câu hỏi chưa xem hết đã xuyên, có chăng là những cảnh phim mơ hồ cách người ta nấu sợi, nhưng cậu cũng không xác định đúng hay không, đành nhắm mắt đánh bừa đưa ra hai cách cho Uy Vũ, ấy vậy đánh bậy đánh bạ mà được mới ghê chứ.
Khi dây tơ được nấu lên chúng bắt đầu tan ra thành những sợi mảnh li ti, càng nấu càng mềm càng mượt như sợi chỉ, còn dây tơ được ngâm vào nước ấm, sợi tơ sẽ tách ra thành từng sợi vừa như sợi len nhỏ, bông lên mềm mại.
Sau khi thành công cho ra kết quả Uy Vũ nhanh chóng gõ trống, cái trống duy nhất của bộ lạc tạm thời được đặt nơi nhà tộc trưởng, chờ mùa hè tiếp theo xây đền thờ rồi mới đem nó để vào.
Sau hồi trống dài vang lên các thú nhân nhanh chóng tụ họp đầy đủ nơi mái che lớn, được dựng tạm bên sân nhà tộc trưởng, đây chính là nơi dùng để sinh hoạt, họp hành tạm thời của bộ lạc trong mùa mưa.
"Mọi người nhìn xem đây là hai vật ta và bạn lữ làm ra vào chiều nay". Uy Vũ đưa cho các thú nhân xem sợi vải và bông mềm.
"Chúng là sợi vải và bông mềm". Uy Vũ cầm từng vật lên giới thiệu tính danh chúng cho mọi người.
"Oa thủ lĩnh vật trắng này thật mềm mại". Hồ Nhạn cầm trong tay tấm bông hình tròn to như cái nồi nhưng không hề nặng, bóp véo nó, nhưng thần kì nó không hề biến dạng, khi cậu ta véo mạnh tay quá vô tình giật phăng một ít bông trắng liền đỏ bừng mặt vội đưa cho thú nhân Pink bên cạnh.
"Sợi dây này thật mãnh thật chắc". Giống cái Linh Miêu cầm từ tay bạn lữ mình sợi tơ màu vàng cực kì mềm mại, nhưng khi kéo căng lại vô cùng chắc chắn.
"Tộc trưởng ngài lấy chúng ở đâu vậy?". Các thú nhân phấn khởi lên tiếng.
"Vật màu trắng làm từ hoa bông trắng, còn sợi tơ lấy từ dây tơ, một loại dây leo sống trên các cành cây lớn, ta tụ họp mọi người lại đây là muốn chúng ta ngay bây giờ đi che chắn hoa bông trắng tránh cho nước mưa làm hư hại chúng, ngày mai chúng ta đi hái về bắt đầu làm bông mềm, nấu sợi, cách làm chúng như thế nào ngày mai chúng ta sẽ tiến hành.". Uy Vũ nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình, trời đã gần tối không thể tiến hành thu hoạch vào lúc này nên chỉ có thể che chắn tránh cho hoa bông trắng tan hết, còn sợi tơ vì chúng mọc trên các ngọn cây cao nên không thể nào che chắn được, cũng may chúng là sợ không tan đi trong nước nên để qua đêm chắc không sao.
Nghe tộc trưởng nói vậy, các thú nhân không chần chừ bàn tán thêm, liền vội vàng rời đi, lúc bay qua cánh rừng có nhiều cây lá lớn, mỗi người hái một ôm lớn mang theo, vì cây bông là cây bụi thấp dưới đất nên có thể dùng lá cây lớn phủ lên không cho nước mưa rơi trực tiếp vào đẩy rơi xuống đất tan vào nước.
Chờ các giống đực đi hết, các giống cái cùng nhau đi vào nhà thủ lĩnh ngồi chờ, Thanh Hà mang ra bánh khoai, được làm từ những lát khoai thái mỏng sau đó đem chiên giòn rồi tẩm qua đường, dùng ăn vặt rất ngon miệng.
"Oa oa Thanh Hà vật dưới chân cậu là gì vậy?". Lúc đi vào nhà vô tình nhìn xuống chân Thanh Hà, Hồ Nhạn liền thấy đôi dép lê trên chân cậu.
Các giống cái xôn xao nhìn chân Thanh Hà, mắt lấp la lấp lánh.
"Ô anh Thanh Hà cho em mượn xem tí đi". Miêu Ô lên tiếng, cậu nhóc dùng đôi mắt mèo to tròn làm nũng a làm nũng.
Miêu Ô và Miêu A là giống mèo cát sa mạc vô cùng dễ thương nên khi nhóc làm điệu bộ bán manh, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, hai tai to vểnh lên rất đáng yêu, lòng Thanh Hà liền nhũn ra.
"Đây, kích cỡ này hơn lớn với em, để tối anh kêu Uy Vũ làm cho em đôi vừa chân nhé". Cậu ngồi xuống nựng đôi má nhỏ xinh của nhóc.
Miêu A đứng bên cạnh nhìn vào đôi dép chăm chú. "Anh đây là gì?".
"Đây là dép lê, có thể đi vào chân, sẽ không làm ướt chân khi ra nước, không làm đau chân khi đi trên đất, không bí chân giống như bó da thú". Cậu nhìn nhóc Miêu A nghiêm túc vểnh đôi tai đen to khỏe nghe mình nói lòng yêu không thôi.
Nghe Thanh Hà nói vậy các giống cái vỡ tung, tất cả lấy Thanh Hà làm trung tâm từng câu từng câu xoay cậu đến chóng mặt.
Thế là đêm hôm đó sau giờ cơm tối các thú nhân lại một lần nữa tụ họp nơi nhà thủ lĩnh, lần này không họp hành gì cả, tất cả thú nhân tới đây vòng trong vòng ngoài bao chặt tộc trưởng, yêu cầu khai báo cách làm dép lê, nếu không nói ra đêm nay đừng hòng ngủ, cứ thế một đêm này nhà tộc trưởng sáng đèn cả đêm, các thú nhân ai cũng hăng say học hỏi, vì đây chính là đồ vật được giống cái yêu thích và yêu cầu chính tay giống đực nhà mình làm, vì sao ư? bởi vì tộc trưởng đã làm ra nó và tặng cho bạn lữ của mình nên các giống cái ngầm hiểu dép lê phải là giống đực làm ra sau đó đem tặng cho giống cái mình thích.
Các thú nhân có gia đình học là để làm bạn lữ mình vui còn các thú nhân chưa có gia đình là học cho tương lai đem ra dụ vợ.
Trái ngược hoàn toàn với bộ lạc dị thú nhân không khí vui tươi ấm áp, lúc này bộ lạc tổng hợp lại vô cùng âm u ẩm ướt y như mùa mưa.
Buổi chiều lúc đem cha mình ra khỏi hang động, Sóc Quang liền bỏ lại một câu cho những thú nhân trong hang động kia. "Tôi đã sinh sống cùng những dị thú nhân, họ không có bột mặn nhưng không hề sợ hãi hay khuất phục bất cứ một thế lực nào, luôn tự tin và kiêu hãnh". Nói xong liền quay lưng đi, tấm lưng thẳng tắp không e ngại bất cứ điều gì.
Lúc hắn quay đi.
"Chờ đã". Tiếng giống cái vang lên.
"Tôi đi cùng cậu, cậu mang tôi cùng cha tôi đi với tôi muốn đi tìm dị thú nhân bộ lạc, muốn gặp lại A Qua Nhím". Sóc An quyết tâm nói ra những lời đã ấp ủ bấy lâu nay, A Qua ngốc nghếch, giờ chúng ta giống nhau rồi, cùng tàn tật.
Lời của Sóc An thành công dấy lên phẫn nộ của Ưng Thiên. "Được lắm Sóc An nếu lúc này cậu dám bước chân ra khỏi nơi đây, ta pháp sư bộ lạc tổng hợp thề rằng nơi đây chưa từng có ngươi tồn tại". Hắn thở hổn hển nói với bóng lưng giống cái.
Sóc An trong cái lôi kéo lo lắng của cha mình, quay lại nhìn ông mỉm cười trấn an, rồi vô cùng tự tin nhìn pháp sư cao quý. "Tôi đi, tôi là người bộ lạc tổng hợp, từ trước tới nay vẫn luôn thế và sau này vẫn vậy, tôi muốn cha tôi sống tốt, tôi muốn mình dù tàn tật vẫn luôn là thú nhân có ích cho bộ lạc, tôi đi tìm dị thú nhân bộ lạc là muốn học từ họ cách để mình trở nên có ích, tôi không muốn mình trở thành thành viên của bộ lạc phụ thuộc bộ lạc khác".
Lời nói của Sóc An như một hồi chuông chói tai vang lên, thành công tưới vào lòng các thú nhân mầm mống can đảm, tự tin, còn pháp sư Ưng Thiên hắn tức điên rồi, nhưng làm được gì khi chỉ còn trông thấy bóng lưng cậu.
"Hồ đồ, ngu ngốc...". Ngoài những lời mắng chửi hắn không biết nên làm gì đây.
"Cha đứa nhỏ". Tiếng kêu nhỏ nhẹ của giống cái vang lên, thấp đến mức người bên cạnh khó mà nghe thấy nếu không thật sự quan tâm.
Thú nhân tộc chồn, Chồn Huy nhìn qua, trông thấy bạn lữ mình cười thật tươi nhìn mình, trong lòng hắn kích động không thôi, 'cha đứa nhỏ', đây là từ chỉ dành cho giống đực đã có ấu thú, bạn lữ hắn sao lại gọi hắn như vậy?.
"Em...không lẽ?".
Giống cái cười nhẹ gật đầu cầm lấy tay hắn để lên bụng bằng phẳng của mình. "Đúng vậy, cha đứa nhỏ anh sắp làm cha rồi".
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt ngăm đen chất phát, hắn đã có con, đứa con đầu tiên.
"Em ủng hộ mọi quyết định của anh, em muốn cùng anh, chúng ta cùng nhau chung sống tới già, chúng ta sẽ tự lao động không khiến con cái chúng ta mệt mỏi lo lắng khi chúng ta tàn tật, muốn cùng anh và con sinh sống trong bộ lạc tự do". Cậu cầm chắc tay thú nhân nhà mình.
"Được". Hắn sẽ cho bạn lữ hắn và con một cuộc sống tốt đẹp, đôi tay hai người siết chặt lấy nhau.
truyencuatuibl_AnCa.
8\11\18.
Lúc sống lại ở thú thế cậu chỉ mang trong đầu kiến thức của đứa trẻ 15 tuổi, và những hiểu biết kì thú qua chương trình mười vạn câu hỏi vì sao của đài truyền hình quốc gia, nhưng nhờ những tri thức ấy cậu và cha cùng người chồng tự nhiên mà có xây dựng cuộc sống như hiện tại.
Lúc cầm trên tay sợi dây mềm mại đầu óc Thanh Hà hoàn toàn không có lấy một khái niệm nào về việc dệt tơ, làm sợi, kiến thức hiện đại cậu chưa từng học qua, mười vạn câu hỏi chưa xem hết đã xuyên, có chăng là những cảnh phim mơ hồ cách người ta nấu sợi, nhưng cậu cũng không xác định đúng hay không, đành nhắm mắt đánh bừa đưa ra hai cách cho Uy Vũ, ấy vậy đánh bậy đánh bạ mà được mới ghê chứ.
Khi dây tơ được nấu lên chúng bắt đầu tan ra thành những sợi mảnh li ti, càng nấu càng mềm càng mượt như sợi chỉ, còn dây tơ được ngâm vào nước ấm, sợi tơ sẽ tách ra thành từng sợi vừa như sợi len nhỏ, bông lên mềm mại.
Sau khi thành công cho ra kết quả Uy Vũ nhanh chóng gõ trống, cái trống duy nhất của bộ lạc tạm thời được đặt nơi nhà tộc trưởng, chờ mùa hè tiếp theo xây đền thờ rồi mới đem nó để vào.
Sau hồi trống dài vang lên các thú nhân nhanh chóng tụ họp đầy đủ nơi mái che lớn, được dựng tạm bên sân nhà tộc trưởng, đây chính là nơi dùng để sinh hoạt, họp hành tạm thời của bộ lạc trong mùa mưa.
(Mái che trông giống như thế này)
"Mọi người nhìn xem đây là hai vật ta và bạn lữ làm ra vào chiều nay". Uy Vũ đưa cho các thú nhân xem sợi vải và bông mềm.
"Chúng là sợi vải và bông mềm". Uy Vũ cầm từng vật lên giới thiệu tính danh chúng cho mọi người.
"Oa thủ lĩnh vật trắng này thật mềm mại". Hồ Nhạn cầm trong tay tấm bông hình tròn to như cái nồi nhưng không hề nặng, bóp véo nó, nhưng thần kì nó không hề biến dạng, khi cậu ta véo mạnh tay quá vô tình giật phăng một ít bông trắng liền đỏ bừng mặt vội đưa cho thú nhân Pink bên cạnh.
"Sợi dây này thật mãnh thật chắc". Giống cái Linh Miêu cầm từ tay bạn lữ mình sợi tơ màu vàng cực kì mềm mại, nhưng khi kéo căng lại vô cùng chắc chắn.
"Tộc trưởng ngài lấy chúng ở đâu vậy?". Các thú nhân phấn khởi lên tiếng.
"Vật màu trắng làm từ hoa bông trắng, còn sợi tơ lấy từ dây tơ, một loại dây leo sống trên các cành cây lớn, ta tụ họp mọi người lại đây là muốn chúng ta ngay bây giờ đi che chắn hoa bông trắng tránh cho nước mưa làm hư hại chúng, ngày mai chúng ta đi hái về bắt đầu làm bông mềm, nấu sợi, cách làm chúng như thế nào ngày mai chúng ta sẽ tiến hành.". Uy Vũ nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình, trời đã gần tối không thể tiến hành thu hoạch vào lúc này nên chỉ có thể che chắn tránh cho hoa bông trắng tan hết, còn sợi tơ vì chúng mọc trên các ngọn cây cao nên không thể nào che chắn được, cũng may chúng là sợ không tan đi trong nước nên để qua đêm chắc không sao.
Nghe tộc trưởng nói vậy, các thú nhân không chần chừ bàn tán thêm, liền vội vàng rời đi, lúc bay qua cánh rừng có nhiều cây lá lớn, mỗi người hái một ôm lớn mang theo, vì cây bông là cây bụi thấp dưới đất nên có thể dùng lá cây lớn phủ lên không cho nước mưa rơi trực tiếp vào đẩy rơi xuống đất tan vào nước.
Chờ các giống đực đi hết, các giống cái cùng nhau đi vào nhà thủ lĩnh ngồi chờ, Thanh Hà mang ra bánh khoai, được làm từ những lát khoai thái mỏng sau đó đem chiên giòn rồi tẩm qua đường, dùng ăn vặt rất ngon miệng.
"Oa oa Thanh Hà vật dưới chân cậu là gì vậy?". Lúc đi vào nhà vô tình nhìn xuống chân Thanh Hà, Hồ Nhạn liền thấy đôi dép lê trên chân cậu.
Các giống cái xôn xao nhìn chân Thanh Hà, mắt lấp la lấp lánh.
"Ô anh Thanh Hà cho em mượn xem tí đi". Miêu Ô lên tiếng, cậu nhóc dùng đôi mắt mèo to tròn làm nũng a làm nũng.
Miêu Ô và Miêu A là giống mèo cát sa mạc vô cùng dễ thương nên khi nhóc làm điệu bộ bán manh, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, hai tai to vểnh lên rất đáng yêu, lòng Thanh Hà liền nhũn ra.
(Mèo cát sa mạc loài mèo duy nhất có thể sống ở sa mạc vô cùng dễ thương)
"Đây, kích cỡ này hơn lớn với em, để tối anh kêu Uy Vũ làm cho em đôi vừa chân nhé". Cậu ngồi xuống nựng đôi má nhỏ xinh của nhóc.
Miêu A đứng bên cạnh nhìn vào đôi dép chăm chú. "Anh đây là gì?".
"Đây là dép lê, có thể đi vào chân, sẽ không làm ướt chân khi ra nước, không làm đau chân khi đi trên đất, không bí chân giống như bó da thú". Cậu nhìn nhóc Miêu A nghiêm túc vểnh đôi tai đen to khỏe nghe mình nói lòng yêu không thôi.
Nghe Thanh Hà nói vậy các giống cái vỡ tung, tất cả lấy Thanh Hà làm trung tâm từng câu từng câu xoay cậu đến chóng mặt.
Thế là đêm hôm đó sau giờ cơm tối các thú nhân lại một lần nữa tụ họp nơi nhà thủ lĩnh, lần này không họp hành gì cả, tất cả thú nhân tới đây vòng trong vòng ngoài bao chặt tộc trưởng, yêu cầu khai báo cách làm dép lê, nếu không nói ra đêm nay đừng hòng ngủ, cứ thế một đêm này nhà tộc trưởng sáng đèn cả đêm, các thú nhân ai cũng hăng say học hỏi, vì đây chính là đồ vật được giống cái yêu thích và yêu cầu chính tay giống đực nhà mình làm, vì sao ư? bởi vì tộc trưởng đã làm ra nó và tặng cho bạn lữ của mình nên các giống cái ngầm hiểu dép lê phải là giống đực làm ra sau đó đem tặng cho giống cái mình thích.
Các thú nhân có gia đình học là để làm bạn lữ mình vui còn các thú nhân chưa có gia đình là học cho tương lai đem ra dụ vợ.
Trái ngược hoàn toàn với bộ lạc dị thú nhân không khí vui tươi ấm áp, lúc này bộ lạc tổng hợp lại vô cùng âm u ẩm ướt y như mùa mưa.
Buổi chiều lúc đem cha mình ra khỏi hang động, Sóc Quang liền bỏ lại một câu cho những thú nhân trong hang động kia. "Tôi đã sinh sống cùng những dị thú nhân, họ không có bột mặn nhưng không hề sợ hãi hay khuất phục bất cứ một thế lực nào, luôn tự tin và kiêu hãnh". Nói xong liền quay lưng đi, tấm lưng thẳng tắp không e ngại bất cứ điều gì.
Lúc hắn quay đi.
"Chờ đã". Tiếng giống cái vang lên.
"Tôi đi cùng cậu, cậu mang tôi cùng cha tôi đi với tôi muốn đi tìm dị thú nhân bộ lạc, muốn gặp lại A Qua Nhím". Sóc An quyết tâm nói ra những lời đã ấp ủ bấy lâu nay, A Qua ngốc nghếch, giờ chúng ta giống nhau rồi, cùng tàn tật.
Lời của Sóc An thành công dấy lên phẫn nộ của Ưng Thiên. "Được lắm Sóc An nếu lúc này cậu dám bước chân ra khỏi nơi đây, ta pháp sư bộ lạc tổng hợp thề rằng nơi đây chưa từng có ngươi tồn tại". Hắn thở hổn hển nói với bóng lưng giống cái.
Sóc An trong cái lôi kéo lo lắng của cha mình, quay lại nhìn ông mỉm cười trấn an, rồi vô cùng tự tin nhìn pháp sư cao quý. "Tôi đi, tôi là người bộ lạc tổng hợp, từ trước tới nay vẫn luôn thế và sau này vẫn vậy, tôi muốn cha tôi sống tốt, tôi muốn mình dù tàn tật vẫn luôn là thú nhân có ích cho bộ lạc, tôi đi tìm dị thú nhân bộ lạc là muốn học từ họ cách để mình trở nên có ích, tôi không muốn mình trở thành thành viên của bộ lạc phụ thuộc bộ lạc khác".
Lời nói của Sóc An như một hồi chuông chói tai vang lên, thành công tưới vào lòng các thú nhân mầm mống can đảm, tự tin, còn pháp sư Ưng Thiên hắn tức điên rồi, nhưng làm được gì khi chỉ còn trông thấy bóng lưng cậu.
"Hồ đồ, ngu ngốc...". Ngoài những lời mắng chửi hắn không biết nên làm gì đây.
"Cha đứa nhỏ". Tiếng kêu nhỏ nhẹ của giống cái vang lên, thấp đến mức người bên cạnh khó mà nghe thấy nếu không thật sự quan tâm.
Thú nhân tộc chồn, Chồn Huy nhìn qua, trông thấy bạn lữ mình cười thật tươi nhìn mình, trong lòng hắn kích động không thôi, 'cha đứa nhỏ', đây là từ chỉ dành cho giống đực đã có ấu thú, bạn lữ hắn sao lại gọi hắn như vậy?.
"Em...không lẽ?".
Giống cái cười nhẹ gật đầu cầm lấy tay hắn để lên bụng bằng phẳng của mình. "Đúng vậy, cha đứa nhỏ anh sắp làm cha rồi".
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên khuôn mặt ngăm đen chất phát, hắn đã có con, đứa con đầu tiên.
"Em ủng hộ mọi quyết định của anh, em muốn cùng anh, chúng ta cùng nhau chung sống tới già, chúng ta sẽ tự lao động không khiến con cái chúng ta mệt mỏi lo lắng khi chúng ta tàn tật, muốn cùng anh và con sinh sống trong bộ lạc tự do". Cậu cầm chắc tay thú nhân nhà mình.
"Được". Hắn sẽ cho bạn lữ hắn và con một cuộc sống tốt đẹp, đôi tay hai người siết chặt lấy nhau.
truyencuatuibl_AnCa.
8\11\18.


Nhận xét
Đăng nhận xét