Chương 31. Bộ lạc tổng hợp chia cắt. _p1


"Bạch Hòa, đã ngày thứ hai rồi chú nhìn đi chân con chú đang tái dần, chú muốn anh ấy chết vậy sao?". Bạch Mai khiêu khích nhìn giống cái xơ xác đang ôm cứng con mình kia, dám coi khinh y thuật của hắn, để xem ông có mang được con ông đi tìm dị thú nhân bộ lạc không, lúc đó sợ hắn đã toi rồi, những lời này cậu ta chỉ dám nghĩ trong đầu, nói ra sợ rằng tất cả các thú nhân sẽ bất mãn mất.

Đôi tay ôm con trai của Bạch Hòa siết chặt con mình hơn, giống cái này làm ông ghét, thái độ trước và sau khi con ông bị thương khác quá xa, thật may lúc trước ông không đồng ý con mình thú người này. "Cậu đưa tôi ít lá thuốc trị thương cầm máu đi". Ông không muốn bỏ cuộc, nhưng làm sao để đi đây?.

"Chú nghĩ thuốc lá của bộ lạc dư dả hay sao mà đưa để chú trị thương cho Sóc Vinh, vô dụng, chặt bỏ đi như vậy đắp thuốc lá mới có tác dụng."

"Cậu nói chuyện với chú ấy như vậy sao? chú ấy là bề trên của cậu đó, dù cậu có là y sư cũng không được ăn nói như thế". Chưa chờ Bạch Mai nói hết, Sóc An đồng học trước kia của cậu ta lên tiếng chỉ trích.

Bạch Mai hững hờ nhìn Sóc An nhót nhót cái chân tàn lại đây, hả hê đây là kẻ cậu ta ghét nhất, nhìn đi cuối cùng ai thắng, một giống cái chân bị tật, đã thế còn mang theo cha già cũng tàn, thử hỏi giống đực nào cần, thật hay trận sạc lỡ làm thật tốt, sư phụ người đang ở đâu về mà xem học trò cưng của thầy nay thành cái dạng gì này.

"Sao nào tôi là y sư của bộ lạc, lời tôi nói chả lẽ là sai? hơn nữa tôi có vô lễ hay không cũng không đến lượt cậu quản tôi". Bạch Mai khiêu khích nhìn Sóc An, nếu thú nhân Sóc Vinh là thú nhân lành lặn trước kia chắc chắn cậu ta sẽ nói chuyện theo kiểu lịch sự ngoan ngoãn, còn bây giờ khỏi cần phải diễn làm chi cho mệt.

Sóc An gầy sọp xanh xao, nhăn mày khó hiểu nhìn y sư đã từng là bạn học cùng thầy với mình." Cậu thật quá đáng chú ấy chỉ cần một chút thuốc lá trị thương chả lẽ bộ lạc không có để cho thú nhân đã từng vì bộ lạc mà săn thú, nuôi sống mọi người sao?". Quá đáng cậu ta chỉ mới mười bảy tuổi vậy mà dám nói chuyện với cha chú như vậy sao.

Lời nói của Sóc An được nhiều thú nhân tán đồng, cách Bạch Mai nói chuyện khiến nhiều thú nhân lớn tuổi khó chịu, hơn nữa Sóc Vinh đã vì bộ lạc mà cống hiến rất nhiều, giờ chỉ cho cậu ấy một ít thuốc lá trị thương không lẽ không được.

Nghe mọi người xì xào bất mãn, Bạch Mai bực tức nhìn Sóc An.

"Mọi người ta có chuyện cần thông báo". Pháp sư Ưng Thiên của bộ lạc tổng hợp đi vào lên tiếng cắt ngang tiếng xì xào bàn tán của mọi người.

"Tộc trưởng chúng ta hiện đã mất hai chân, không còn năng lực để quản lý bộ lạc, con trai ngài ấy ứng cử viên cho chức vị này cũng đã bị thương không nhẹ, nên giờ đây chúng ta cần có một tộc trưởng mới". Nhìn một vòng mọi thú nhân không ai dị nghị gì ông ta lại nói tiếp.

"Ta tiến cử bạn lữ của ta thú nhân A Đại Nhím". Ưng Thiên hắn đã muốn làm điều này từ lâu lắm rồi, những giống cái lớn lên ở những bộ tộc nhỏ sẽ không biết như thế nào là tranh đấu cho tương lai và địa vị nhưng hắn ra từ Ưng tộc, một bộ tộc lớn thì hoàn toàn khác, ngày hắn bỏ đi khỏi bộ lạc hắn đã thề sẽ có một ngày hắn trở lại thật vinh quang.

A Đại từ sau lưng bạn lữ hắn tiến đến trước mặt các tộc nhân, lưng cố gắng đứng thẳng, mắt nhìn thẳng, mở lớn giọng. "Nếu ta trở thành tộc trưởng ta xin thề sẽ cố gắng làm cho bộ lạc của chúng ta mỗi ngày mỗi tốt hơn, lớn rộng hơn..".

"Tôi phản đối". Một thú nhân chồn tộc lên tiếng phản đối, hắn không chấp nhận con người nhát gan yếu đuối này lên làm tộc trưởng.

Thấy thú nhân to tiếng phản đối, A Đại rụt người không biết phải ứng xử lại như thế nào, đôi mắt trông mong hướng về phía bạn lữ hắn.

Ưng Thiên nhíu mày, sao hắn lại lấy phải một thú nhân yếu đuối như thế này chứ. "Vậy Chồn Huy anh nói xem ai xứng?".

"Bộ lạc chúng ta có rất nhiều thú nhân khỏe mạnh, dùng quyết đấu để bầu chọn như trước nay đi". Lệ của bộ lạc là thi đấu xem thú nhân nào mạnh nhất người đó lên làm tộc trưởng.

"Không được". Ưng Thiên bác bỏ, mùa mưa đã bắt đầu nếu hắn không nhanh thống nhất ý kiến rời đi, mùa đông sẽ tới hắn không muốn chịu cảnh không bột mặn, không tổ ấm này nữa, phải trở về trước mùa đông, hơn nữa từ lúc tộc trưởng Sóc Cương cắt đi đôi chân hắn đã cho người tới bộ lạc Ưng tộc thông báo, có lẽ người đi đón họ đang trên đường tới đây đi.

"Tại sao?". Rất nhiều thú nhân lên tiếng phản đối.

"Mọi người đang bàn chuyện gì vậy?". Tại sao lại bầu tộc trưởng cha hắn đâu, anh trai mạnh mẽ của hắn đâu

Mọi người nghe tiếng thú nhân xa lạ vang lên liền quay nhìn lại, thú nhân đã rời đi ba năm, thú nhân trẻ, con thứ hai của tộc trưởng, Sóc Quang, lúc nhìn cậu đứng nơi cửa hang ánh sáng chiếu lên đôi vai vững chãi thẳng tắp kia mọi người đều mừng không tưởng, bộ lạc tổng hợp có tương lai rồi, sóc tộc là tộc mạnh nhất trong những tộc của bộ lạc tổng hợp, nhưng thú nhân trưởng thành ở bộ lạc thuộc sóc tộc lại quá ít.

"Sóc Quang anh đã về mau mau qua xem anh trai, cha, ba anh đi". Sóc An nhìn thấy thú nhân trẻ liền mừng khôn xiết, chạy vội kéo anh ta lại nhìn gia đình mình.

Đôi mắt hắn khiếp sợ đỏ lên, cha, ba, anh trai Sao lại..."Ba, anh, cha....". Đôi tay run rẩy chạm nhẹ vào cha mình.

"Quang là con, nhanh Quang đưa anh con đi, đi tìm bộ lạc dị thú nhân, họ sẽ cứu được anh con.". Bạch Hòa ôm chầm lấy đứa con thứ hai to lớn của mình, vừa mừng vừa hối hả nói với nó.

"Xằng bậy, ông đừng làm loạn, Sóc Quang nếu đã về rồi thì tham gia tranh chức tộc trưởng đi". Pháp sư Ưng Thiên quát lớn, nhăn mày, vốn hắn tính 'tiền chảm hậu tấu' đưa bộ lạc tổng hợp về dưới chướng bộ lạc ưng tộc nhưng xem ra phải hoãn kế hoạch lại, thôi tới đâu tính tới đó vậy.

"Không cần, tôi không cần chức vị này". Nhìn vào đôi mắt ba mình tuyệt vọng khi nghe thấy lời của pháp sư, Sóc Quang dứt khoát từ chối.

"Sóc Quang không được cậu là thú nhân trưởng thành của bộ lạc cậu phải có trách nhiệm tham gia chuyện này". Thú nhân chồn tộc lên tiếng.

"Tôi đang sinh sống cùng những dị thú nhân". Một câu nói nhẹ nhàng vang lên từ miệng Sóc Quang thành công làm các thú nhân khiếp sợ im lặng.

"Nếu đã vậy Sóc Quang cậu chính thức bị trục xuất khỏi bộ lạc". Ha ha, thật tốt.

"Pháp sư". Mọi thú nhân kinh hoảng gọi người lãnh đạo, tại sao chưa xác định rõ ràng đã đuổi người, chưa khuyên bảo thú nhân quay lại đã tự ý đuổi đi, đây không phải là luật của bộ lạc.

"Pháp sư người...". Thú nhân chồn tộc lên tiếng.

"Không cần khuyên nhủ, ta quyết định mang bộ lạc chúng ta tiến về bộ lạc Ưng tộc trở thành bộ lạc con của họ, nhận sự bảo hộ của họ". Nói ra luôn đi, cần phải nhanh chóng định xuống, không thể để lâu nữa, pháp sư đanh mặt làm ra quyết định.

Một bầu không khí quỷ dị bao trùm toàn bộ các thú nhân ở nơi đây.

"Tại sao?". Giọng nói đầy bức xúc của các thú nhân chồn tộc vang lên.

"Chúng ta đang sống tốt ở đây mà". Giọng nói nhỏ nhẹ của các thú nhân nhím tộc rải rác vang lên.

"Bột mặn, lần trao đổi vừa rồi Ưng tộc đã từ chối trao đổi với chúng ta, họ nói bột mặn ngày một ít đi họ chỉ dành chúng cho những bộ lạc quy phục họ". Giọng nói hùng hồn vang lên, Ưng Thiên hắn rất tự tin mọi thú nhân rồi sẽ nghe hắn, không lý do nào có thể vượt qua bột mặn.

"Không được". Giọng nói yếu ớt của Sóc Cương vang lên, cơ nghiệp của những người đi trước không thể cứ như vậy mà tan mất được.

"Chúng ta còn cách nào khác sao? bột mặn là thứ gì chả lẽ ngày không biết, không có nó bộ lạc chúng ta sẽ diệt vong, nhưng nếu quy phục bộ lạc ưng tộc, bộ lạc chúng ta sẽ được đảm bảo, hơn nữa chúng ta chỉ quy phục làm bộ lạc con của họ, chứ đâu hòa tan vào cùng bộ lạc họ, tên bộ lạc vẫn còn". Ưng Thiên lớn tiếng chất vấn Sóc Cương.

Sóc Cương: "........".

Các thú nhân xôn xao sau câu nói của pháp sư, đúng vậy họ không đổi được bột mặn, nếu họ gia nhập bộ lạc lớn họ sẽ được đảm bảo về bột mặn, đảm bảo được sống an toàn, đây là toàn bộ suy nghĩ của nhím tộc, họ yếu đuối họ cần được bảo vệ, nhưng đó không là tất cả, trong họ vẫn có những thú nhân không chấp nhận trở thành bộ lạc con cho bộ lạc khác, họ biết chỉ cần họ đồng ý tự do sẽ biến mất, sức lao động sẽ bị chia hết, các bộ lạc lớn không hề coi trọng họ.

"Không được...". Thú nhân chồn tộc lên tiếng phản đối nhưng rồi nghĩ lại, bột mặn, họ phải đi đâu đổi nó, tới xà tộc cũng chỉ thế thôi, các bộ lạc lớn đang dần co hẹp lại phạm vi trao đổi bột mặn.

"Mọi người hãy suy nghĩ kỹ đi, chúng ta không còn nhiều thời gian, ta đã cho người đi nói chuyện này với bộ lạc ưng tộc rồi, họ đang cử người tới đón chúng ta, phải tới sớm để ổn định cuộc sống". Ưng Thiên tự tin tươi cười.

Các thú nhân có tức giận vì sự tự ý của pháp sư, cũng có thú nhân mừng vui vì thú nhân bộ lạc lớn đã đồng ý, bầu không khí trong hang động chật hẹp ngày một vi diệu.
truyencuatuibi_AnCa.
07_11_18

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

DỊ THÚ NHÂN BỘ LẠC

Chương 39: Giúp đỡ bộ lạc tổng hợp.

Chương 8: Con số và Y sư