Yêu theo thói quen 4 _ p2
Phần 2: kế hoạch sống thử.
Theo như lời hứa ngày hôm sau cậu theo địa chỉ trên tin nhắn bắt xe ôm tới, xe không thể chạy thẳng vào khu nhà vì rất nhiều lý do, nên cậu phải đi bộ vào.
Lúc đứng trước căn biệt thự sang trọng cậu cười gượng, không ngờ có ngày cậu lại sống giống như phim thế này đáy, gả cho nhà giàu vì nguyên nhân mẹ già bệnh nặng cần tiền, lúc trước cậu cứ cười nữ chính vì hèn nhác, không tự lực đi phụ thuộc người nhưng nay cậu lại rơi vào tuyệt cảnh này cậu mới hay, rất khó khăn, cậu là nam nhân đã thế còn nữ nhân thì sao, thảm thảm và chỉ có thảm, lúc này cậu mới tin câu nói, không có đời thực không có phim ảnh là đúng a.
Cậu nhìn cánh cổng xinh đẹp trước mắt ngó nghiêng tìm chuông cửa, sau hai hồi bấm cánh cổng tự động mở ra, cậu dè dặt đi vào, lúc nhìn tới cảnh tượng hoang tàn trước mắt, cậu trợn trừng mắt, sao khác khung cảnh bên ngoài quá vậy, nhưng rất nhanh cậu liền điều tiết cảm xúc tiến lên gõ cửa.
"Vào đi cửa không khóa".
Cạch cánh cửa được đẩy ra, cảnh tượng tan hoang lại hiện lên một lần nữa trước mắt cậu, trời ơi nhà giàu sao nội thất nghèo dữ vậy, một cái ghế nhựa cũng không có luôn.
"Vào trong này". Thái Tuấn dựa mình vào bệ cửa hai tay xỏ tùy ý trong bao quần thể thao cao cấp màu sắc vô cùng nhã nhặn, hôm nay hắn mang cho mình bộ đồ khá giản dị, quần thể thao áo phông trắng, tóc xả tung tự nhiên trông hắn hiền hòa, gần gũi hơn hẳn.
Vinh ngạc nhiên nhìn hắn, bất giác đi theo vào trong.
"Em mang đồ theo anh lên phòng, chút nữa sẽ nói rõ hơn với em". Hắn nói xong liền xoay mình đi lên lầu.
Vinh không kịp nói gì chỉ đành mang túi đồ theo hắn.
"Đây là phòng ngủ, em từ nay sẽ ngủ ở đây". Rồi hắn nhìn cậu. "Anh và em sẽ ngủ cùng nhau, từ nay em phải tập làm quen dần với việc có tiếp xúc thân mật với anh".
Nói đoạn hắn liền xáp tới vòng tay ôm lấy eo cậu, bất giác Vinh thụt người lui lại, vòng tay hắn liền lơ lửng giữa không trung.
Hắn nhìn Vinh cười nhạt. "Em không muốn". Đây không phải là câu hỏi mà là một câu trách cứ, hắn không thích cậu bài xích hắn như thế.
Vinh ngượng ngùng nhìn hắn, cậu biết sẽ có những cảnh thế này xảy ra, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, cậu làm ra phản ứng như vậy là rất bình thường sao trông anh ta bất mãn vậy, ài chà thôi theo lao rồi thì phải đâm lao nghiêm túc.
Vinh thả túi đồ xuống tiến lại gần hắn, do dự trong giây lát liền vòng tay ôm lấy hắn, trước con mắt kinh ngạc của Thái Tuấn, cậu mỉm cười là nụ cười chân thành, cố gắng. "Tôi....em sẽ tập làm quen anh đừng nóng". Cậu thật khó quen kiểu xưng hô này.
Nhìn ánh cười nơi mắt cậu tai hắn đỏ lên nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi nói. "Được, em nên nghe anh".
Hắn nói một câu không đầu không đuôi thế kia lại khiến Vinh mù mờ, nhưng cậu lại gật đầu tán thành.
Hắn cười một nụ cười hàm súc nhiều tiếu ý.
Sau khi sắp xếp xong số đồ ít đến đáng thương của mình, cậu liền đi xuống lầu ngồi lên chiếc ghế gỗ đối diện nhìn hắn.
"Anh đưa em đi nhìn nhà mình một chút".
Hắn mang cậu lại lên lầu. "Đây là thư phòng, đồng thời cũng là phòng làm việc của anh, bên đó là phòng ngủ em đã vào, bên kia sẽ sửa thành phòng học cho em".
Rồi hắn lại mang cậu xuống lầu. "Đây là phòng bếp, phòng lúc nãy em ngồi là phòng sinh hoạt gia đình kiêm phòng ăn, bên ngoài là phòng khách, anh sẽ giao em nhiệm vụ trang trí mua sắm nội thất cho phòng khách phòng sinh hoạt chung và phòng học của em". Hắn không cho cậu trả lời một tay đưa tới nắm lấy tay cậu kéo ra ngoài.
"Sân vườn nhà chúng ta vẫn chưa thiết kế lại nên đành giao cho em, em thích kiểu gì thì làm kiểu đó đi".
Cậu nhìn cánh tay bị nắm vô cùng chắc chắn của mình, quyết định mặt kệ vậy, đây coi như cũng là một bài học tiếp xúc với đàn ông đi, dù sao cậu cũng không ghét.
"Nhưng tôi...à em không rành mấy cái này lắm".
"Không sao anh đưa em danh thiếp nhà thiết kế và bên công ty nội thất em chỉ cần gọi họ tới rồi đưa ý tưởng là được".
"Nhưng.....". Đây là nhà hắn cậu không muốn khoa tay múa chân.
"Em sẽ cùng anh hai đứa tập sống thử như vợ chồng nên nhà chúng ta em phải bỏ công trang trí là lẽ đương nhiên, còn nữa anh đi làm là để nuôi vợ nuôi gia đình". Em không cần vì anh lo tốn kém.
Cậu đỏ mặt ngại chết đi được sao một người đàn ông nói thế với cậu cậu lại cảm động kia chứ có phải vì lâu rồi chưa được sống tốt không vậy.
"Được rồi". Anh ta đã nói đến vậy mà mình còn từ chối thì hơi kì đó.
"Em sẽ không ở nhà, em muốn đi làm thêm".
"Anh sẽ không ép em ở nhà, nhưng hai tuần này em nghỉ làm thêm đi, sau hai tuần khi hai chúng ta xác định xong lúc đó em hãy đi làm lại". Họ không giống những cặp đôi yêu nhau khác bọn họ không có nhiều thời gian bên nhau, sao hắn có thể để cậu đi làm thêm trong khoảng thời gian quan trọng này được chứ.
Nghĩ nghĩ Vinh liền gật đầu tán thành, hắn cũng nên nghiêm túc với người đàn ông này, anh ta đã làm tới thế rồi thì cậu cũng nên hợp tác cùng.
"Được rồi em đã ăn sáng chưa?". Hắn hỏi.
"Em ăn rồi, thế còn anh?".
"Chưa".
Cậu nhìn ánh mắt sáng kì quái của hắn, liền không phòng bị cực kì tự nhiên nói. "Vậy để em vào bếp xem có gì không làm cho anh ăn".
"Đó là đương nhiên". Cậu là vợ hắn đó, là vợ sao lại để chồng đói được chứ.
"........". Rồi cậu quên mất mình đến đây để làm vợ người ta mà.
"Em sẽ nấu bữa sáng anh ăn tạm, chút em đến viện thăm mẹ, trưa lại về làm bữa trưa, chiều em có tiết tối sẽ về nấu bữa tối, còn việc trang trí nhà cửa em tính để mai mới làm". Đã đồng ý cùng thử cậu cũng nên chủ động tự nhiên đi thôi, cậu cũng không phải cô nàng yếu đuối sao cần phải ngại ngùng.
Thái Tuấn vui lòng nghe cậu nói, trông họ rất giống những cặp đôi sống cùng nhau lâu rồi ấy, hắn thích, đi theo cậu vào phòng bếp nhìn thân ảnh nam nhi mang tạp dề vào xắn tay, chiên cơm chiên trứng vô cùng thuần thục.
"Anh ra ngoài ngồi đi, đồ ăn trong tủ lạnh không còn nhiều nữa có khi tối nay... em phải đi siêu thị một chuyến, sáng nay em chiên cơm anh ăn tạm được chứ?". Cậu nhìn hắn thẳng thắn nói, nhưng thật ra từ lúc nhìn thấy thân mình nhàn nhã kia tựa cửa nhìn, cậu đã loạn nhịp tim rồi, tại sao lại như thế, một người đàn ông lại có thể dùng ánh mắt đó khiến cậu xôn xao.
"Được, tối anh đi cùng em". Hắn cười nụ cười nhẹ ôn nhu, nhìn cậu vội quay lưng lại hắn vui vẻ đi ra ngoài, hắn thấy hình như mình lại thích cậu hơn chút rồi.
Rinh rinh rinh, tiếng di động vang lên, nhìn cuộc gọi tới là của ai, hắn không chần chừ cầm lên.
"Nghe".
"Bên kia gọi về, bác sĩ chuyên khoa liên quan đến bệnh tình mẹ Văn Vinh đồng ý qua đây phẫu thuật cho bà rồi". Bác sĩ Thắng lạnh nhạt nói.
"Vậy cậu an bài đi có gì cần cứ gọi cho tôi".
"Được, cậu...... nhớ đối xử với nhóc ta đàng hoàng một chút".
"Không mượn cậu bận tâm". Nói xong hắn liền cúp trước, Thắng a Thắng nên cho cậu đi xem mắt rồi đó.
"Anh ăn đi, xong rồi bỏ vào phòng bếp, trưa về em rửa, giờ em đi trước". Cậu nhìn hắn nhìn đăm đăm cái điện thoại buồn cười nhưng không dám, bê đĩa cơm chiên trứng vàng ươm đặt lên bàn.
"Được, em đi đi". Hắn bỏ điện thoại xuống ngồi vào bàn ăn.
"Hay em chờ ăn xong anh đưa em đi".
"Không cần đâu, chờ vài hôm nữa anh cùng em tới xem mẹ em đi". Mới quen dù có cố tỏ ra tự nhiên cậu thật sự vẫn rất ngại.
".....Ừ, em đi đi". Hắn cần từ từ không vội.
Bên kia lúc này dù thực sự tò mò về tình hình bắt vợ của ông bạn nhưng Văn Dương lại không có thời gian buông ra công việc, phía công ty hắn bắt đầu cho ra mắt game mới, hắn bận lu bù chạy phần quảng cáo ra mắt, xếp mà còn bận hơn cả nhân viên, hôm nay hắn quyết định nghỉ ở nhà bồi Thanh Nghi vậy mà, tay ôm máy tính lọc cọc tai nghe người yêu xả giận.
"Anh nói xem cô ta vì sao lại hống hách như vậy chứ, bộ nhà cô ta giàu là ngon à, còn dám ngang nhiên cướp khách hàng của em, đã thế thằng cha Ngọc còn dám giúp cô ta nữa chứ, con lần này em sao dìm chết chúng nó". Thanh nghi bực mình ừng ực nuốt trôi ly nước lớn, hôm nay mới sáng sớm vào tới phòng làm việc liền được xếp gọi lên.
"Thanh Nghi à, dự án nội thất nhà cô Liên đợt này anh chuyển qua cho Thái Nhi làm rồi, em tìm dự án mới nha".
"Này Nguyễn Đình Ngọc, anh bị hư não à đây là dự án tôi vất vả tìm được anh một lời liền giao cho cô ta, anh hay lắm, anh chia tay tôi giờ chia luôn công việc đúng không, được tôi rút vốn, trả lại tiền vốn cùng tiền lời những năm qua cho tôi, tôi rút lui khỏi công ty, anh thỏa mãn chưa". Thật hay sao cô lại chịu đựng được hắn lâu thế nhỉ, lúc đầu ai ngon ngọt cùng cô làm ăn giờ đủ lông đủ cánh rồi, ôm được cục cưng nhà họ thái rồi liền đá cô, cô biết hai đứa chúng nó chướng mắt cô nhưng cô cứ thích cho chúng nó đau mắt hột thế đấy, nhưng dạo gần đây cả hai đều không để cô vào mắt, phụ nữ thì đi bôi nhọ danh dự cô, đàn ông thì chèn ép đủ đường, được vậy để bà thỏa mãn chúng bay, chờ đó bà ra riêng làm cho chúng bay thấy.
"Em bình tĩnh chút đi, Thái Nhi là người mới em phải nhường chút chứ?". Không được tiền lời công ty rất lớn hắn không muốn mất nhiều như vậy.
"Nhường, tôi đâu có ngu nhường bạn trai xong còn nhường luôn cả tiền à, thôi không nhiều lời nữa anh chuẩn bị gặp luật sư của tôi đi".
Nói xong cô liền vung vẩy đi về phòng làm việc thu dọn cũng không thèm, một hơi đi thẳng đến nhà bồ mới Văn Dương.
"Hắn có chia không?". Văn Dương sắc mặt không đổi nhìn cô.
"Sợ hơi khó, anh quen luật sư nào giỏi không em muốn ra riêng làm một công ty mới".
"Được để anh lo cho".
Bạn trai mới của cô chạy cup 50 thôi nhưng rất oách nha, đâu như thằng kia chạy bốn bánh nhưng bám váy đàn bà, sao lúc trước cô ngu thế nhỉ.
"Anh này, khi nào chúng ta giàu lên chúng ta mua xe hơi hàng hiệu chạy qua mặt hai đứa đó địt khói vào mặt chúng cho chúng đen xì luôn đi". Cô ôm lấy tay Văn Dương cười gian xảo.
"Ừ, muốn anh chiều em, giờ mua vẫn được thôi nhưng toàn cái ô tô đầy đường chúng ta không cần, chờ anh kiếm tiền mua hàng hiếm cho em". Hắn điểm mũi cô nói yêu.
"Được a, nếu anh còn độ được chiếc xe hiếm xịn hơn nữa càng tốt, em chạy qua mặt chúng nổ xả xả vào mặt cho sướng..".
"Ờ ok em cái gì chứ độ là nghề của anh, anh sẽ độ chiếc à à lamborghini thành một super lamborghini luôn ha".
Hai vợ chồng anh một câu em một câu thảo luận đến quên hết muộn phiền.
Ring ring.
Di động Thái Tuấn vang lên, hắn vừa mới thu thập bát đĩa để vào bồn rửa bát liền vội vã lau tay đi tới nhận điện thoại, nhìn cái tên Văn Dương hiện lên hắn vô cảm nhận cuộc gọi.
"Nghe".
"....Ờ Thái Tuấn này ông có luật sư nào giỏi đấu lại được nhà họ thái không cho tui mượn đi?".
"Nhà họ thái?".
"Ừ là họ thái cũ nhà ông đó, bà xã nhà tui hùn vốn cùng mở công ty với người yêu cũ nhưng không ngờ thằng này lại đi yêu đương với Thái Nhi em gái CƯNG nhà cậu đó, giờ cô ấy muốn rút vốn nhưng sợ là hơi khó, cô ấy từng thử vài lần rồi nhưng bị nhà họ thái ngáng chân lần này trông có vẻ rất quyết tâm nên tôi không thể làm ngơ được".
Thái Tuấn im lặng trong giây lát liền tán thành. "Được tôi sẽ cử người đi giúp cậu, kêu bà xã nhà cậu lên kế hoạch rút càng nhiều càng tốt đừng mất công tôi ra tay hỗ trợ".
"Ha ha ok cậu, yên tâm Thanh Nghi rất giỏi vụ 'đòi nhiều' này, chờ tui và cô ấy bàn bạc rồi cho cậu ít tài liệu, cám ơn trước nhé thành sẽ hậu tạ".
"Không cần, cậu tìm cho tôi công ty nội thất đi".
"Ấy vậy thì không cần tìm để Thanh Nghi tới đi, cô ấy là nhà thiết kế nội thất có tiếng đó".
"Ờ, gửi số qua, miễn phí đó".
"....Sao cái thằng này sao keo kiệt vậy hả, cậu là tỉ phú một chút tiền này đáng gì hả......alo alo". Chết tiệt tắt máy rồi, ôi sao hắn lại có thằng bạn max keo vậy trời, quả nhiên càng giàu càng keo là đúng.
truyencuatuibl_AnCa.
Bên kia lúc này dù thực sự tò mò về tình hình bắt vợ của ông bạn nhưng Văn Dương lại không có thời gian buông ra công việc, phía công ty hắn bắt đầu cho ra mắt game mới, hắn bận lu bù chạy phần quảng cáo ra mắt, xếp mà còn bận hơn cả nhân viên, hôm nay hắn quyết định nghỉ ở nhà bồi Thanh Nghi vậy mà, tay ôm máy tính lọc cọc tai nghe người yêu xả giận.
"Anh nói xem cô ta vì sao lại hống hách như vậy chứ, bộ nhà cô ta giàu là ngon à, còn dám ngang nhiên cướp khách hàng của em, đã thế thằng cha Ngọc còn dám giúp cô ta nữa chứ, con lần này em sao dìm chết chúng nó". Thanh nghi bực mình ừng ực nuốt trôi ly nước lớn, hôm nay mới sáng sớm vào tới phòng làm việc liền được xếp gọi lên.
"Thanh Nghi à, dự án nội thất nhà cô Liên đợt này anh chuyển qua cho Thái Nhi làm rồi, em tìm dự án mới nha".
"Này Nguyễn Đình Ngọc, anh bị hư não à đây là dự án tôi vất vả tìm được anh một lời liền giao cho cô ta, anh hay lắm, anh chia tay tôi giờ chia luôn công việc đúng không, được tôi rút vốn, trả lại tiền vốn cùng tiền lời những năm qua cho tôi, tôi rút lui khỏi công ty, anh thỏa mãn chưa". Thật hay sao cô lại chịu đựng được hắn lâu thế nhỉ, lúc đầu ai ngon ngọt cùng cô làm ăn giờ đủ lông đủ cánh rồi, ôm được cục cưng nhà họ thái rồi liền đá cô, cô biết hai đứa chúng nó chướng mắt cô nhưng cô cứ thích cho chúng nó đau mắt hột thế đấy, nhưng dạo gần đây cả hai đều không để cô vào mắt, phụ nữ thì đi bôi nhọ danh dự cô, đàn ông thì chèn ép đủ đường, được vậy để bà thỏa mãn chúng bay, chờ đó bà ra riêng làm cho chúng bay thấy.
"Em bình tĩnh chút đi, Thái Nhi là người mới em phải nhường chút chứ?". Không được tiền lời công ty rất lớn hắn không muốn mất nhiều như vậy.
"Nhường, tôi đâu có ngu nhường bạn trai xong còn nhường luôn cả tiền à, thôi không nhiều lời nữa anh chuẩn bị gặp luật sư của tôi đi".
Nói xong cô liền vung vẩy đi về phòng làm việc thu dọn cũng không thèm, một hơi đi thẳng đến nhà bồ mới Văn Dương.
"Hắn có chia không?". Văn Dương sắc mặt không đổi nhìn cô.
"Sợ hơi khó, anh quen luật sư nào giỏi không em muốn ra riêng làm một công ty mới".
"Được để anh lo cho".
Bạn trai mới của cô chạy cup 50 thôi nhưng rất oách nha, đâu như thằng kia chạy bốn bánh nhưng bám váy đàn bà, sao lúc trước cô ngu thế nhỉ.
(Đây là một mẫu cup 50 độ chất lừ lừ).
"Anh này, khi nào chúng ta giàu lên chúng ta mua xe hơi hàng hiệu chạy qua mặt hai đứa đó địt khói vào mặt chúng cho chúng đen xì luôn đi". Cô ôm lấy tay Văn Dương cười gian xảo.
"Ừ, muốn anh chiều em, giờ mua vẫn được thôi nhưng toàn cái ô tô đầy đường chúng ta không cần, chờ anh kiếm tiền mua hàng hiếm cho em". Hắn điểm mũi cô nói yêu.
"Được a, nếu anh còn độ được chiếc xe hiếm xịn hơn nữa càng tốt, em chạy qua mặt chúng nổ xả xả vào mặt cho sướng..".
"Ờ ok em cái gì chứ độ là nghề của anh, anh sẽ độ chiếc à à lamborghini thành một super lamborghini luôn ha".
Hai vợ chồng anh một câu em một câu thảo luận đến quên hết muộn phiền.
Ring ring.
Di động Thái Tuấn vang lên, hắn vừa mới thu thập bát đĩa để vào bồn rửa bát liền vội vã lau tay đi tới nhận điện thoại, nhìn cái tên Văn Dương hiện lên hắn vô cảm nhận cuộc gọi.
"Nghe".
"....Ờ Thái Tuấn này ông có luật sư nào giỏi đấu lại được nhà họ thái không cho tui mượn đi?".
"Nhà họ thái?".
"Ừ là họ thái cũ nhà ông đó, bà xã nhà tui hùn vốn cùng mở công ty với người yêu cũ nhưng không ngờ thằng này lại đi yêu đương với Thái Nhi em gái CƯNG nhà cậu đó, giờ cô ấy muốn rút vốn nhưng sợ là hơi khó, cô ấy từng thử vài lần rồi nhưng bị nhà họ thái ngáng chân lần này trông có vẻ rất quyết tâm nên tôi không thể làm ngơ được".
Thái Tuấn im lặng trong giây lát liền tán thành. "Được tôi sẽ cử người đi giúp cậu, kêu bà xã nhà cậu lên kế hoạch rút càng nhiều càng tốt đừng mất công tôi ra tay hỗ trợ".
"Ha ha ok cậu, yên tâm Thanh Nghi rất giỏi vụ 'đòi nhiều' này, chờ tui và cô ấy bàn bạc rồi cho cậu ít tài liệu, cám ơn trước nhé thành sẽ hậu tạ".
"Không cần, cậu tìm cho tôi công ty nội thất đi".
"Ấy vậy thì không cần tìm để Thanh Nghi tới đi, cô ấy là nhà thiết kế nội thất có tiếng đó".
"Ờ, gửi số qua, miễn phí đó".
"....Sao cái thằng này sao keo kiệt vậy hả, cậu là tỉ phú một chút tiền này đáng gì hả......alo alo". Chết tiệt tắt máy rồi, ôi sao hắn lại có thằng bạn max keo vậy trời, quả nhiên càng giàu càng keo là đúng.
truyencuatuibl_AnCa.


Nhận xét
Đăng nhận xét