Chương 8: Muốn chết Và Băng sắc


Từng ngày từng ngày trôi qua trong tuyệt vọng và đau đớn, không chỉ về thể xác mà còn cả linh hồn, vết dao cũ chưa đi vết mới lại tới cứ thế chém vào đôi chân hắn, từng vết thương nối đuôi nhau mà tới, vết cũ vừa được cầm máu vết mới lại đổ máu, cứ như thế mà tuần hoàn, vừa cứu chữa vừa hành hạ, quả nhiên không ai có thể so được với lòng dạ con người, ti tiện độc ác, tàn nhẫn.

Đau đớn lúc đầu đối với hắn có thể chịu được sẽ chịu, tự tôn cùng giá trị bản thân không cho phép hắn rên la, bởi càng rên càng chứng tỏ mình thua, tôn kẻ hại mình lên, nhưng khi nỗi đau lên đến tận cùng bản năng con người yếu ớt trong hắn bùng lên, hắn la hét đau đớn khi những cánh tay đen ngòm kia kéo đi từng mảng thịt to lớn trên đôi chân hắn.

Em hắn, em trai của hắn cười, cười đến sảng khoái, hắn thấy đó nhưng phải làm gì? làm gì đây?. Hắn chửi bới, hắn chù ẻo nhưng vô dụng những lời đó chỉ làm hắn đau hơn, dần dần hắn lã đi mặc cho số phận, một con người luôn mạnh mẽ như hắn lần đầu tiên nghĩ tới cái chết, nhưng chưa chờ hắn hành động cắn lưỡi tự sát, em trai yêu quý của hắn đã hành động.

"Bịt miệng hắn lại đừng để hắn tự sát".  Mới ba ngày thôi anh trai.

Hắn tuyệt vọng đau đớn sợ hãi từng ngày, mỗi một ngày qua đi đôi chân hắn ngày một ngắn lại, miệng hắn giờ đã không thể mở ra để chửi người nữa, nhưng hắn còn đôi mắt, nhìn người đàn ông dưới kia tiêm vào cơ thể mình dịch dinh dưỡng giúp duy trì hơi tàn, hắn bắt thẳng vào hắn ta đôi mắt hằn học đầy căm thù, nhưng đổi lại chỉ là đỉnh đầu cùng bóng lưng hắn ta mà thôi.

Một con người tuyệt vọng, khi đứng giữa ranh dưới sự sống và cái chết, họ sẽ luôn hướng về cái chết, vì sao ư? bởi nỗi đau đớn thể xác quá sức chịu đựng, bởi hoàn cảnh trước mắt, bởi lòng người, bởi tinh thần kiệt quệ.

Một ngày nữa lại tới, nhưng mở mắt làm gì khi hoàn cảnh của bản thân hắn đây vẫn thế, tiếng gào thét, tiếng đao va vào xương thịt, tiếng súng, cùng tiếng xé rách thịt tươi vang dội, một ngày lại một ngày, nó vẫn thế vẫn cứ tuần hoàn mà diễn ra, đã bao lâu rồi? hắn không nhớ nổi nhưng hắn biết đôi chân hắn đã tàn, đã ngắn lên tới bắp đùi, sự sống đang dần rời xa hắn, thật tốt quá.

Em trai à! Em thành công rồi đó, thành công khiến hắn chết trong đau đớn, tủi nhục, căm thù cả không cam lòng đồng thời cũng muốn chết, muốn nhanh chấm dứt nỗi đau này.

'Ngươi không hận sao? Ngươi không sợ cái chết sao?'.

Từ đâu đó trong tâm trí hắn vang lên âm thanh hư ảo như thật như mộng, hắn ngạc nhiên mở đôi mắt đầy tơ máu ra nhìn cảnh vật trước mắt, nhưng không mọi thứ dường như biết mất, thây ma, những kẻ phản bội thậm chí cả hình ảnh siêu thị, tất cả đều như chưa từng tồn tại, biết mất chỉ còn một không gian đen ngòm, chật chội và an toàn, đúng vậy an toàn, tối thế này sẽ không ai thấy hắn nữa, không ai khiến hắn bị thương nữa, sẽ không đau nữa, sẽ không phải nhìn thấy con người nữa thật là thoải _ mái.

'Không, không được ngươi không được nhắm mắt hãy mau tỉnh lại hãy sợ cái chết hãy mau thể hiện nỗi sợ của ngươi mau lên'.

Từ đâu đó trong không gian đen kịt kia một luồng hơi lạnh thổi tới đánh vào vật thể tròn đỏ kì dị.

'Biến đi hư vô, hắn sẽ thuộc về ma tộc ta, cút ngươi không xứng'. Giọng nam ồ ồ vang lên.
.

Nguyễn Du vui vẻ nhìn không gian hàng hóa nguyên vẹn của siêu thị mi ni, cười toe toét, úi chà hắn không ngờ mình lại có thể chạy trốn vào một nơi ngon lành thế này cơ đấy.

Rồi rồi, hắn lên tinh thần quyết định mở một party nho nhỏ cho mình, ăn uống, tắm rửa thay đồ đẹp, ngủ một giấc ngon, mặc kệ thây ma ngoài kia đang gào thét, mặc kệ tất cả, Nguyễn Du say giấc một đêm hạnh phúc nhất từ lúc tận thế đến nay.

Bồi bổ xong rồi, sáng hôm sau hai cậu chủ tớ nhà Nguyễn Du bắt đầu nghiên cứu sức mạnh chuẩn bị ứng chiến với tình hình ngoài kia, đồng thời tạo một nền tảng tốt để kiếm ăn cho Eye, đây là vấn đề ưu tiên lúc này.

"Let's go baby". Muốn khởi động được Eye vào trạng thái phép thuật, người khởi động là hắn phải kết nối thông suốt được với bảy màu cầu vồng, đặc biệt là cảm xúc của bản thân, như lúc này đây hắn dùng sự hưng phấn để khởi động Eye và dùng cảm giác đó để câu thông với các em linh khí nhỏ, hắn biết điều này khi nhận truyền thừa ấu trĩ từ cụ tổ xa xăm nhà hắn.

Những hoa văn kì dị uốn éo khắp người hắn bùng lên bảy màu sặc sỡ, cả người hắn bắt đầu rơi vào trạng tiếp nhập sâu xa, đôi mắt đen ánh lên nét sắc bén bất ngờ.

"Khởi động chế tạo". Hắn thành thục khởi động chế tạo bắt đầu buổi luyện tập chế tạo vũ khí đầu tiên.

Trong đầu nhớ lại hình dáng những thanh kiếm hắn từng nhìn thấy từng thích qua lúc nhỏ, nhưng không một thanh nào khiến hắn lưu luyến, trong đầu bay qua hàng loạt hình thái khác nhau cho tới khi hình ảnh cuối cùng dừng lại.

Lúc nguy nan nhất hắn đã dùng tới nó, thanh kiếm cổ mang theo từ tiệm đồ cổ, một thanh kiếm mang hơi thở phương tây cổ xưa, thân kiếm hơi cong kết hợp cùng cán cầm nhỏ nhắn vừa tay, thân mình kiếm uốn lượn những viền vàng nhỏ li ti với hoa văn trông rất cổ kính.

Hắn cầm lên thanh kiếm nhìn nó một ý tưởng ánh lên trong não, hắn nhắm mắt lại tĩnh tâm kêu gọi màu chàm lạnh như băng tiếp đó là màu vàng nóng rát như tia laze.

"Này anh bạn màu chàm lạnh giá chú mày hãy đá bay cái màu sắc xấu xí của thanh kiếm kia đi và dùng màu chàm xinh đẹp cùng lạnh giá của nhóc thay thế cho nó, còn anh bạn màu vàng tinh nghịch chú mày còn chờ gì nữa mà không lẻn vào thay thế màu sắc vàng óng của mình cho những hoa văn đã úa màu kia, hãy tỏa sáng sức mạnh của các ngươi đi nào". Hắn hưng phấn cất giọng nói thân thiết đồng thời cũng đầy mạnh mẽ, cùng hai màu sắc câu thông như những người bạn, điều động chúng, trong đầu nghĩ tới hình dạng muốn cải biên cho thanh kiếm, tay cầm lấy nó đặt lên trang sách, ngay lập tức hai màu sắc được kêu gọi nhanh chóng vùng lên rời trang giấy, quấn chặt lấy thanh kiếm.

Hắn quyết định sử dụng một câu lệnh mới cho mình, tự nhiên hơn vui vẻ hơn và đúng cảm xúc hơn, hắn cứ thấy ngường ngượng như thế nào ấy, khi nói hỡi hỡi trông quá cứng nhắc, khô khan không hợp với mấy đứa nhỏ.

Màu chàm mang ánh xanh đậm len lỏi vào thanh kiếm bạc từ từ biến nó thành một màu chả khác nào băng tuyết, trắng xanh đan xen, màu vàng theo đuôi uốn mình tinh nghịch chui theo len lỏi vào từng viền hoa văn, ánh lên ánh vàng chói mắt, chúng tung tăng dập dờn vui thích giống như cảm xúc đến từ câu nói của chủ nhân.

Khắp thân thể Nguyễn Du đường hoa văn kì dị mang hai màu chàm và vàng ánh lên, từ nhạt đến đậm từ tối màu tới chói sáng, bùng lên bao trọn hắn và thanh kiếm.

Đôi mắt mang ánh trắng hơi chút vàng điểm chút xanh sáng lên, hắn tập trung cao độ điều động hai màu sắc đi vào thanh kiếm từ từ biến nó trở thành như mong muốn, một thanh kiếm với độ sắc bén như laze, lạnh cóng như băng, nó có thể làm cho đối thủ vừa đau vừa khó lành sau khi bị chém trúng, đồng thời với độ sắc bén đầy bá đạo của màu vàng chắc chắn sẽ giúp hắn kết liễu nhanh đối thủ, đây sẽ là một thanh kiếm lợi hại, đánh đâu thắng đó, chặt phăng hết mọi kẻ ngáng đường, khiến chúng nhức nhối nhớ mãi vết thương do chính 'băng sắc' tạo ra.

Hắn cứ thế quyết định ra cái tên cho thanh kiếm sau này sẽ đồng hành cùng hắn tạo nên danh tiếng, chấn nhiếp muôn người, cây, ma, hư vô....

Công đoạn cuối cùng dùng máu nhận chủ, cái hay của chế tạo chính là chính chủ, chỉ có chủ nhân chân chính được xác định từ máu mới là chủ nhân thật sự của nó, và chỉ có chủ nhân này mới dùng được.

Sau công đoạn nhỏ máu lên thanh kiếm nhận chủ nhìn hàng chữ Nguyễn Du chói mắt hiện lên trên nền băng của thanh kiếm rồi từ từ biến mất, Nguyễn Du cười điên trong lòng, cảm giác giống như mình đang là nhân vật chính của một bộ kiếm hiệp nổi tiếng, hắn cầm lấy cái cán kiếm dựng đứng trước mặt, tút nó lên từ từ đưa nó ra khỏi trang giấy, nhìn hai màu sắc ể oải nhưng không quá kiệt quệ bò về sau khi làm xong nhiệm vụ, Nguyễn Du đứng dậy vung mạnh thanh kiếm, chỉ thấy một tàn ảnh xanh trắng như băng quét qua vị trí hắn vừa chém xuống, ngay lập tức cái ghế sắt bên cạnh bị cắt làm đôi, từ vết cắt bốc lên một luồng hơi lạnh, tốc độ ăn mòn nhanh chóng lan rộng.

"Thật lợi hại". Hắn than nhẹ lên. Giờ đây hắn cảm thấy mình rất tự tin, tự tin đi kiếm ăn, tự tin được sống sót qua khỏi tận thế.

"Hàn Nhạc anh còn sống không? tôi sẽ đi tìm anh chờ tôi". Hắn khí thế tăng lên, một con người cực kì tự tin và hăng hái bùng lên thay thế cho một Nguyễn Du mệt mỏi yếu ớt trước kia, hắn bừng lên con mắt đầy ý chiến nói với khoảng không xa xăm, luồng hoa văn trên thân từ từ lui đi, để lại ánh sáng băng lạnh trên thân 'băng sắc' ngày một thịnh, lâu lâu những tia sáng vàng từ nó liền bùm bùm không tiếng động bung lên, hăng hái hệt như chủ nhân nó lúc này.

.

Trong không gian tối đen Hàn Nhạc nhìn người đàn ông trùm mình kín mít trước mặt, cười tươi rói.

"Ông là thần chết ông đến đón tôi đi?". Cuối cùng giờ đã tới, hắn sẽ được giải thoát.

"Không ta tới để cứu cậu, ta không phải là thần chết ta là ma tộc". Tông giọng ồ ồ vang lên, lạnh lùng u ám hệt như ông ta.

Nhưng lúc này Hàn Nhạc lại không quan tâm tới điều đó, hắn chỉ muốn chết, muốn nhanh được giải thoát. "Ông không phải là thần chết? bộ dáng kia ai tin, hơn nữa ông muốn cứu tôi? cứu như thế nào?". Hắn tự giễu nhìn ông ta.

"Hừm....Ta là người ma tộc, trong máu cậu chảy đôi ba giọt của ma tộc, rất ít nhưng không sao, nhờ thế cậu mới dành cho ta". Hắn u ám đứng kia nói cười.

"Ông đang kể chuyện cười đi". Hàn Nhạc lạnh nhạt nhìn ông ta nhắm mắt lại không quan tâm.

"Ta không kể chuyện, à mà cậu nói đúng đi, nhưng không phải là chuyện cười mà là một truyền kì".

Hắn im lặng nhìn cậu đánh giá trong chốc lát. " Cậu thật khiến ta kinh ngạc, là một con người bình thường thừa hưởng đôi chút dòng máu của ma tộc vậy mà lại khá mạnh mẽ, có thể vượt qua sự tẩy rửa của linh khí, kháng cự lại được hư vô công phá, nhưng thân xác lúc này.....". Tàn rồi. Hây thôi vậy, tàn thì mới tới lượt hắn, chứ một con người mạnh mẽ thế này dễ gì lũ ma tộc đang rục rịch kia nhường cho hắn.

"Ha ha tàn rồi đúng không? thân thể tôi tàn rồi, giờ có sống cũng chỉ là phế vật cho thây ma dẫm đạp, ông biết thế thì cút đi". Hàn Nhạc quát lớn tiếng trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn ông ta.

"Không cậu đừng vội tuyệt vọng, ta nhìn được số mệnh tương lai có người sẽ cứu cậu, cậu sẽ một lần nữa mạnh mẽ".

"Ông đừng an ủi tôi, ngay ông cũng không cứu được tôi thì ai thèm cứu một thằng phế này chứ". Hắn lại tự cười miễn mai chính mình.

Xem ra không thể câu thông với cậu ta trong tình trạng này được, thôi đành làm trước rồi nói sau vậy, nghĩ thế ông ta liền vung tay lên mang theo thân ảnh linh hồn kiệt quệ của Hàn nhạc rời khỏi bóng tối.

truyencuatuibl_AnCa.

(Cả tuần lễ chỉ có nhiêu đây sao tự dưng lại chết ý tưởng hết thế nhỉ?. Ai tui nhức đầu mất...).

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

DỊ THÚ NHÂN BỘ LẠC

Chương 39: Giúp đỡ bộ lạc tổng hợp.

Chương 8: Con số và Y sư