Chương 10: CON_người.
Chọn đại một ngôi biệt thự khá nhỏ gần siêu thị, hai chủ tớ lao vào thanh lý một cô thây ma trông như gì giúp việc, sau đó vui vẻ phát hiện bình ga vẫn còn ga thế là tối hôm đó lấy lí do ngày mai có nhiều việc cần làm nên hảo hảo bồi bổ chút.
Lấy ra gạo tươi ngon nấu cơm tẻ trắng mịn, trứng gà chiên vàng óng, ít hạt sen nấu canh mát lành, nấm đông cô xào thơm lừng, nấu một bữa thịnh soạn, ăn đến bụng no căng, sau đó lần mò vào phòng tắm may mắn phát hiện còn nguyên một thùng giữ nước sạch lớn của nhãn hiệu hoa sen, vừa tắm táp vừa trộm bỏ nước vào kho, Nguyễn Du huýt sáo vui vẻ qua một đêm.
Vị trí hắn chọn hôm qua khá đẹp, đây là đường phía sau của siêu thị, không một bóng thây ma, nhìn từng cơn gió nhẹ thổi qua đánh bay lớp rác trên đường, xào xạc đánh vào những chiếc xe ngổn ngang trên đường, Nguyễn Du thấy nao nao, một thế giới đã từng nhộn nhịp với bao con người giờ đây chỉ còn lại một mảng im lặng chết chóc, tồn tàn, tầm mắt hắn phóng ra xa liền nhìn thấy bạn nhỏ thây ma kẹt trong xe hơi.
Hắn thấy chạnh lòng cầm lấy băng sắc một đường đi nhanh qua thông qua lớp kính thủy tinh trên cửa xe, nhìn nhóc xấu xí gào thét cào cấu vào cửa xe, khuôn mặt hắn đanh lại, nhìn hai bộ xương còn dính máu nằm trong xe, đó có lẽ là người thân của nhóc đi, đôi mắt hắn trở nên sầu muộn, nắm chặt hai tay như quyết tâm làm một việc quan trọng, hắn vung băng sắc lên một phát đâm thẳng làm vỡ cửa xe đâm thủng đầu nó, rồi lưu loát chặt xuống.
Hắn thấy chạnh lòng cầm lấy băng sắc một đường đi nhanh qua thông qua lớp kính thủy tinh trên cửa xe, nhìn nhóc xấu xí gào thét cào cấu vào cửa xe, khuôn mặt hắn đanh lại, nhìn hai bộ xương còn dính máu nằm trong xe, đó có lẽ là người thân của nhóc đi, đôi mắt hắn trở nên sầu muộn, nắm chặt hai tay như quyết tâm làm một việc quan trọng, hắn vung băng sắc lên một phát đâm thẳng làm vỡ cửa xe đâm thủng đầu nó, rồi lưu loát chặt xuống.
"Đi đi thôi em nhỏ, đi gặp cha mẹ mình thôi". Hắn thở dài thì thào.
"Let's go baby". Hắn đem nỗi lòng tang thương kêu gọi khởi động Eye, dùng nỗi lòng này điều động các nhóc linh khí.
"Màu đỏ hãy dùng ngọn lửa nóng rực của ngươi giải thoát thân xác này đi". Hắn lòng mang đầy tâm sự, buồn buồn kêu gọi màu đỏ, nhìn ngọn lửa bốc cháy thiêu đi thân xác thây ma bé nhỏ hắn không ngừng lại nữa, thu hồi Eye tiến về phía trước.
Eye nhìn bóng lưng cậu chủ rồi lại nhìn ổ hư vô bé xíu trong xe im ỉm bay vào hút một hơi, nhìn tàn tro sau khi bị hấp thu sạch theo gió bay đi, Eye nghiêm túc nhìn nhìn ghế ngồi đen thui. 'Cưng đi thong thả kiếp sau gặp lại'. Rồi hăng hái bay theo cậu chủ kiếm ăn.
Tiến vào khu vực để xe phía sau siêu thị hiện tại vẫn trống không, nhìn từng cánh cửa kính cường lực khóa kín, hắn quyết định bỏ qua, nếu giờ đi phá kính lao vào e là rút giây động rừng, nhìn xung quanh không thấy vị trí khả thi để xuống tay hắn lùi ra sau nhìn lên cao, mỉm cười.
"Let's go baby". Đi thôi nào mấy cưng.
"Khởi động phòng vệ".
"Nhóc xanh lam đi thôi cùng anh trai leo tường nào". Một khi thân thuộc hắn rất tùy ý trong việc dùng từ, đặc biệt là lúc cảm xúc hắn biến hóa theo chiều hướng tích cực.
Mặt Trời ngày tận thế vô cùng xám xịt vì thế khi người thanh niên mang trên mình hoa văn xanh lam rực sáng như một siêu nhân đạp tường lao vun vút lên cao lại vô cùng nổi bật, nhưng đáng tiếc lại không một ai chiêm ngưỡng.
Lưu loát đạp tường hắn như một con chim ưng lợi hại co chân hai tay vung ngang lao lên cao rồi lưu loát đáp xuống sân thượng rộng lớn của tòa siêu thị.
Nhìn sân thượng được bài trí như một khu vườn ngoài trời hắn rít gào trong lòng vì vẻ đẹp hoa lệ này nhưng rất nhanh lại thở dài than thở cho cái đẹp không thể tồn tại trong tương lai, đi qua từng cành cây ngọn cỏ, bụi hoa với nhiều màu sắc đi qua hòn non bộ đã không còn nước để róc rách hắn tiến đến vị trí cánh cửa thông xuống dưới.
Cạch. Tiếng mở cửa vang lên rất mừng vì nó không hề khóa, đối lập với không bên ngoài, bên trong là một mảng đen kịt, hắn nhanh nhẹn moi chiếc đèn pin từ ba lô sau lưng ra, không chần chừ quá lâu hắn theo ánh sáng đèn pin mang tới đi xuống từng bậc thang, từ từ vừa đi vừa nhìn quanh đề phòng.
Qua tầng cao nhất nơi đây là một không gian khép kín không cửa sổ lấy sáng, đa số là rạp chiếu phim và khu trò chơi nhìn khá nguyên vẹn xem ra chưa ai ghé lên đây cả, tiếp tục đi xuống nơi này có ánh sáng được hắt vào từ những cửa kính cao rộng, hắn tắt đèn pin đi.
Tầng này nhìn còn khá nguyên vẹn nơi đây chủ yếu là nhà hàng quán nhậu, trà sữa, cafe cao cấp, Nguyễn Du đề phòng tiến vào tìm đồ, vui vẻ gom đống từng bịch trà sữa cao cấp, cafe, đồ gia vị...toàn đồ xịn, lúc tiến vào một quán rượu mang phong cách cao bồi hắn nhìn thấy vết máu nhưng lại không thấy một em thây ma nào, cẩn thận nhìn ngó xung quanh liền thấy phía sau quầy rượu ngổn ngang đầy miểng chai bể, vết rượu chảy ra sàn đã khô bên trong còn dính máu, xem ra ở đây đã từng xảy ra ẩu đã.
Tiếp tục cẩn thận đi xuống tầng dưới, đây hầu như là khu gia dụng, quần áo, điện tử, còn có vài tiệm trang sức, tầng này khá ngổn ngang, xem ra ở đây có người tới, không chỉ một người mà có khi cả nhóm, cẩn thận đạp lên sàn nhà đầy rẫy đồ đạc nào là quần lót nam lót nữ đồ trẻ con còn cả áo sống với nhiều màu sắc nằm vắt vẻo khắp nơi.
"Thiệt tình thật chả ra cái thể thống gì hết, lấy đồ cũng phải lịch sự gọn gàng chớ". Hắn cằn nhằn nho nhỏ rồi cẩn trọng đi về phía trước, tranh thủ lấy vài cái vali to tướng tiến lên góp nhặt vài bộ đồ cần thiết, lúc đi qua khu vàng bạc nhìn từng sợi dây chuyền nhẫn vàng nhẫn ngọc lăn lộn khắp nơi hắn tiện tay ném một chút vào vali sau đó ngồi xổm xuống ngó nghiêng xung quanh xác định an toàn liền điều động kho ném vào.
Ông tổ nhà hắn rất hay kho không cần khởi động chỉ cần câu thông với nó là ok, quả là tiện dụng vô cùng, làm xong xuôi mọi việc hắn cẩn thận đi xuống tầng trệt.
Gào. Tiếng thây ma từ tầng trệt vang lên chói tai, ngay sau đó là tiếng đao kiếm va chạm tiếng xé rách ghê rợn vang lên, Nguyễn Du rùng mình, ở dưới kia có gì vậy? Hắn cẩn thận đi xuống, một mùi hôi thối kèm theo chút tanh tưởi của máu tươi dội vào mũi hắn, Nguyễn Du cau mày, tiến lại gần vị trí cây cột lớn núp vào nhìn khu tầng trệt được chiếu sáng bởi máy phát điện.
Máu đỏ trên nền trắng bắt mắt, thây ma điên cuồng gào thét và hình dáng thập tự của anh ta lúc này mãi mãi là hình ảnh đáng sợ nhất đánh sâu vào tâm trí hắn, về sau mỗi lần mơ tới ngày hôm nay cảnh tượng này luôn khiến hắn bất an, tự trách cùng đau lòng.
Hàn Nhạc người được hắn cho là sẽ bình an trôi qua trong tận thế, vậy mà giờ lại đang bị treo ở kia, hình dáng hai tay bị dây xích sắt trói chặt kéo căng ra hai bên như chúa giê su, trên eo và lưng đều dùng sợi xích sắt thô to buộc chặt vào cây cột nhà.
Hai chân trắng hếu, không còn thịt thậm chí một chân còn mất luôn khúc xương từ đầu gối xuống, từng sợi máu đỏ au theo bắp đùi nhỏ xuống sàn nhà trắng bóng, một vũng máu đỏ nổi bật giữa nền trắng cứ như thế hiện ra.
Tay hắn bấu chặt vào cột nhà, mặt cắt không ra máu trắng bệch, môi run rẩy không nói nên lời, hắn nhìn những người giới kia đang điên cuồng chém giết thây ma, bỗng một khuôn mặt thân quen đập vào mắt hắn, vị thư kí thân thuộc bên Hàn Nhạc, vị thư kí đã cho hắn danh thiếp của Hàn Nhạc cho hắn biết tên anh ta.
Hắn chỉ hơi gầy, tinh thần không được tốt một chút nhưng tổng thể rất khỏe mạnh, còn Hàn Nhạc. Tại sao? Hắn điên cuồng gào thét trong lòng, vì cớ gì? vì cớ gì? cùng là con người sao lại thờ ơ tàn nhẫn đến vậy? tại sao lại dễ dàng quay lưng đến vậy? cái gì khiến hắn thay đổi? cái gì? lợi ích? được sống thoải mái ở tận thế? hay đây chính là bản chất của hắn giống như Văn Cao? con người quả nhiên vẫn có kẻ không vượt qua được chữ CON.
Tình cảnh trước mắt khiến hắn nhớ tới Văn Cao và những hành động hắn đã làm với cậu trước kia, nhưng....Văn Cao hắn là điên nhưng độ ác lại không bằng nhóm người dưới kia, bọn họ, những nhân loại mang tên 'con người', mặc kệ hay nói đúng hơn là lợi dụng, chó còn không ăn thịt đồng loại vậy mà con người, những kẻ được cho là tầng lớp cao trong sự sống của trái đất được ưu ái với trí thông minh cùng trái tim đỏ máu nhân hậu vậy mà....tại sao chứ?.
Bọn họ mặc kệ con người yếu ớt kia, dù lúc sống đã từng xích mích nhau thì cũng không nên làm tới ác như vậy chứ? mặc kệ chúng có mục đích gì đi nữa đây chính là giết người, tươi sống để người bị ăn dần, ác quá.
Tình cảnh trước mắt khiến hắn nhớ tới Văn Cao và những hành động hắn đã làm với cậu trước kia, nhưng....Văn Cao hắn là điên nhưng độ ác lại không bằng nhóm người dưới kia, bọn họ, những nhân loại mang tên 'con người', mặc kệ hay nói đúng hơn là lợi dụng, chó còn không ăn thịt đồng loại vậy mà con người, những kẻ được cho là tầng lớp cao trong sự sống của trái đất được ưu ái với trí thông minh cùng trái tim đỏ máu nhân hậu vậy mà....tại sao chứ?.
Bọn họ mặc kệ con người yếu ớt kia, dù lúc sống đã từng xích mích nhau thì cũng không nên làm tới ác như vậy chứ? mặc kệ chúng có mục đích gì đi nữa đây chính là giết người, tươi sống để người bị ăn dần, ác quá.
Nhìn con thây ma hưng phấn đớp đi miếng thịt trên bắp chân Hàn Nhạc, hắn tức điên lên. Lũ khốn. Đôi tay nắm chặt đuôi kiếm băng sắc đôi mắt hắn ánh lên nét hằn học dữ tợn.
truyencuatuibl_AnCa
truyencuatuibl_AnCa

Nhận xét
Đăng nhận xét