Chương 23: Cùng Nhau lên đường

Lúc La La còn là y sư của bộ lạc tổng hợp, ông được xem là một y sư giỏi, ông rất hòa ái, nhân từ, ông chưa từng tiếp xúc với dị thú nhân, nhưng ông lại biện minh cho họ rất nhiều lần, khi người ta nói những lời đồn không biết có đúng hay không ông thường nói.

"Chúng ta không trực tiếp thấy, thì đừng nói gì, chưa chắc đó là sự thật ".

Ông có hai học trò, là hai giống cái tên Bạch Mai và Sóc An, hai người mỗi người một tính, Bạch Mai rất giỏi nhưng rất ích kỷ còn Sóc An lại quá nhân từ và dễ tin người, ông thích Sóc An hơn, có lẽ vì thế đã sinh ra việc ghen ghét với Bạch Mai.

Cách đây hai năm trong một đêm ông đã nằm mơ một giấc mơ kì lạ, trong giấc mơ ông được ai đó dẫn tới vùng núi phía đông, ở đó ông thấy một bộ lạc kì lạ, họ có thân mình thú to lớn hơn những thú nhân khác, họ dị dạng, họ có thú nhân già, thú nhân tàn tật, họ vui cười, cuộc sống của họ rất tốt, họ sống trong những căn lều kì lạ, rất đẹp rất vững chắc.

Từ lúc tỉnh dậy khỏi giấc mơ, ông bắt đầu mơ màng suy nghĩ về nó, giấc mơ không chỉ tới một lần mà liên tục một tháng, giấc sau rõ ràng hơn giấc trước, dần dần ông biết đó là bộ lạc của dị thú nhân, và có ai đó đang nói cho ông về họ, ông muốn đi về phía đông tìm hiểu, ông muốn được chết già trong bộ lạc cùng bạn lữ của mình, ông bắt đầu giúp đỡ những dị thú nhân, thậm chí là nhận nuôi dị thú nhân ấu thú.

Và, chính những cái đó đã đá ông ra khỏi bộ lạc, ông bị trục xuất, Bạch Mai lên thay ông nắm giữ vị trí y sư cao quý, bạn lữ ông là một giống đực khỏe mạnh, ông được giữ lại với đãi ngộ là được cưới bạn đời khác, nhưng thú nhân thuộc tộc sóc này lại không bỏ ông, ông từ bỏ bộ lạc đi cùng bạn lữ.

*Sóc bay: 

Thời gian trôi qua họ sinh sống ngay phía nam bộ lạc, hai người cứu giúp những thú nhân già yếu, tàn tật bị bộ lạc đuổi đi khi mùa đông khắc nghiệt tới, cả ấu thú không có cha, ba, họ bao bọc lẫn nhau để tồn tại, các thú nhân trong cơn tuyệt vọng đã nghe về giấc mơ của La La, từ không tin, đến hy vọng rồi khát khao thời gian làm họ tin tưởng có một nơi như vậy tồn tại.

Nhưng họ bất lực không sao đi được, họ rất yếu mà vùng phía đông lại vô cùng hung hiểm dù là nhóm thú nhân khỏe mạnh lành lặn cũng không dám mạo hiểm đi vào. Nhưng thần thú đã nhìn tới họ đã nghe lời cầu từ họ, một nhóm dị thú nhân đã tới.

Hôm nay La La mang theo bạn lữ, cùng các thú nhân trẻ tuổi nhưng tàn tật ông đưa họ chặn đường nhóm dị thú nhân.

"Xin anh hãy dừng bước". Giọng nói ôn hòa vang lên.

Sao La ngạc nhiên xoay mình nhìn nhóm thú nhân xa lạ, họ là thú nhân già, thú nhân tàn tật, hắn không đánh những thú nhân này, nhưng tâm đề phòng vẫn có.

"Xin hỏi các vị là?".

Nhìn dị thú nhân mang khuôn mặt mệt mỏi trước mắt, La La đau xót nói. "Anh có thể cho tôi nhìn vết thương bạn lữ của anh được không, tôi là La La thú nhân giống cái y sư cũ của bộ lạc tổng hợp".

Sao La ngạc nhiên nhìn ông, hắn không tin vào tai mình, một y sư còn là giống cái tại sao lại như vậy, gầy gò ốm yếu, giống như không có ăn đã lâu, trông ông ta còn gầy hơn cả những thú nhân giống cái trong nhóm, và cả nhóm người tới cùng ông ta nữa, họ cũng trong tình trạng bi đáp như vậy.

"Ông là y sư cũ của bộ lạc tổng hợp?".

"Đúng vậy nhưng giờ ta đã bị đuổi ra khỏi bộ lạc rồi". La La nhàn nhạt trả lời hắn.

"Vì sao?". Hắn thốt lên câu hỏi trong vô thức.

"Vì ta chính là y sư chịu chữa trị cho dị thú nhân". La La mỉm cười hòa nhã.

".....". Hắn ngạc nhiên không biết phải nói gì, thì ra là vậy, y sư đã thay thế, vị y sư này vì cứu giúp dị thú nhân mà bị trục xuất khỏi bộ lạc của mình, quả nhiên dị thú nhân chính là thú nhân bị ruồng bỏ.

Hắn tự ti về bản thân đây là điều mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, hắn luôn tự cho rằng mình cũng là thú nhân, nếu thần thú ghét bỏ hắn thì hắn đã không được sinh ra và lớn lên rồi còn có bạn lữ nữa, nhưng giờ nhìn lại bạn lữ hắn bị thương khi đang mang thai, vị y sư trước mắt chỉ vì cứu giúp dị thú nhân mà bị đuổi khỏi bộ lạc, dị thú nhân nếu không bị ghét bỏ thì sao lại làm cho người xung quanh xui xẻo theo chứ. 

Đôi vai từng thẳng tắp bao ngày giờ đây như muốn chùng xuống, hắn mệt mỏi quá.

Nhìn dáng vẻ suy sụp của thú nhân trước mắt, La La nở nụ cười hòa ái.

"Nào hãy cho ta xem thương thế của cậu ấy".

Lời nói của La La vang lên đánh thức thú nhân khỏi những suy nghĩ thấp kém, Sao La vội bế bạn lữ đang mê mang tới gần La La.

Nhìn vết thương to rộng nhiễm trùng nặng của giống cái trước mắt, La La nhăn mày khó chịu.

"Vết thương quá nặng e rằng không một y sư nào có thể cứu được cậu ta". La La lắc đầu buồn phiền, một sinh mạng à không phải là hai sinh mạng đang dần trôi đi một cách đáng thương.

Nghe những lời giống cái này nói, Sao La đỏ ửng đôi mắt, đôi tay lực lưỡng ôm chặt bạn lữ mình, những giống các khác trong nhóm bắt đầu khóc rúc rích, các tiểu thú nhân im lặng nắm chặt tay người lớn, những dị thú nhân luôn mạnh mẽ giờ cũng ủ rũ hẳn đi.

Nhìn thấy bầu không khí ảm đạm bao trùm nhóm dị thú nhân, La La cất giọng ôn hòa.

"Nhưng ta có cách, nói đúng hơn ta biết chỗ nào có thể cứu được giống cái này".

Bầu không khí ảm đạm liền được khuấy động, tất cả nhóm dị thú nhân xôn xao nhìn ông.

"Ngài nói...". Sao La lắp bắp hỏi.

"Nơi đó có bộ lạc mang tên dị thú nhân bộ lạc".

Khiến sợ, kinh ngạc, tòa thể dị thú nhân ngây ngốc nghe La La nói.

"Ta đã từng nằm mơ về họ, đó là một giấc mơ dài và chân thật, trong giấc mơ ta được đưa tới vùng núi phía đông, ở đó ta nhìn thấy thật nhiều dị thú nhân, thú nhân già thú nhân tàn tật, họ sống trong những căn lều xinh đẹp và vững chắc, cuộc sống của họ rất tốt, thậm chí ta còn thấy y sư của họ chữa lành vết thương gãy chân, làm cho thú nhân ấy có thể đi lại bình thường, đây là điều mà không một y sư nào làm được".

Xào xạc, cả không gian chỉ còn lại tiếng vang của lá cây, mọi thú nhân im lặng ngẩn người khiếp sợ, chỉ những thú nhân được La La mang tới họ bình tĩnh hơn, dù mỗi lần nghe lại họ đều lâng lâng khó kiềm chế nhưng không còn kinh ngạc như lúc đầu nữa, giờ đây họ ước gì nhanh được đến nơi đó, nơi dành cho những thú nhân tàn tật như họ.

"Những gì ngài nó là....". Tiếng của Sao La như nghẹn lại nơi cổ họng.

"Đúng vậy, là thật, một giấc mơ được lặp lại liên tục nhiều lần, nó thật tới mức ta như đang đứng ở nơi đó vậy, mọi thứ như đang hiện hữu trước mắt ta, chúng thật đẹp thật sáng..".

"A! Đúng rồi". La La la lớn.

"Nơi đó họ có một ngọn lửa có thể cầm trên tay, nó được đốt cháy trên một vật thể kì lạ, họ để chúng trong những căn lều xinh đẹp, nó soi sáng cả cảnh đêm tối, nó cháy không cần cây củi". La La vô tình nhớ lại một điểm cực kì quan trọng trong giấc mơ, ngọn lửa cháy không cần củi đốt.

Mọi thú nhân kể cả những người theo La La tới đều ngây người, không thể nào, ngọn lửa cháy không cần củi đó là cái gì?, bộ lạc đó là gì?, họ được thần thú yêu thương sao?, ngọn lửa chính là hiện thân của thần thú, chỉ khi thần thú ban ơn họ mới có thể sử dụng nó, đây chính là huấn truyền bao đời của thú thế, thần thú là người ban ánh lửa xua tan đêm tối, đuổi đi thú giữ, cho họ được ăn thịt nướng chín, còn bộ lạc này....

"Tôi....rất muốn được đến đó, hãy....hãy đi cùng chúng tôi". Ai e ngại nói lên ý kiến của mình.

Nhóm dị thú nhân nhìn Ai, một giống cái dị thú nhân, trong nhóm họ chỉ có giống đực là dị thú, không hề có giống cái dị thú đây là lần đầu họ nhìn thấy.

"Thủ Lĩnh". Ngà lên tiếng gọi.

"Đi cùng họ, đây là cơ hội cũng là thử thách của chúng ta". Ngà chính là pháp sư của nhóm, cậu ta luôn mơ về ý của thần, việc họ tới bộ lạc tổng hợp xin giúp đỡ một phần là liều một phần là ý của Ngà, đây là một chú voi thông thái.

Sao La gật đầu tán thành, không đi bạn lữ hắn sẽ chết.

"Chúng tôi đồng ý, nhưng chúng ta cần đi sớm, từ đây đi về phía đông, bay sẽ mất hai ngày, nhưng di chuyển bộ sẽ mất tới sáu ngày, nên tôi muốn mang bạn lữ mình đi trước". Hắn tin tưởng Ngà cũng muốn tin vị giống cái trước mắt này.

"Thủ lĩnh mang theo bạn lữ ngài đi trước cùng hai thú nhân có thể bay có bạn lữ bị thương, hãy đưa họ tới đó bằng đường bay, sau đó tìm chỗ ổn định rồi cử người quay lại đón chúng tôi".

"Chúng tôi sẽ đi bộ, cố gắng tránh nguy hiểm, xin hãy tin vào năng lực của tôi". Ngà trịnh trọng bảo đảm.

Hắn chính là vị phó thủ lĩnh, người có uy tín nhất trong nhóm sau thủ lĩnh Sao La, nên mọi việc giao cho Ngà quyết định Sao La rất yên tâm.

"Vậy chiều nay La La y sư xin hãy mang mọi người tới đây tập hợp cùng nhóm chúng tôi, chúng ta sẽ lên đường".

truyencuatuibl_AnCa

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

DỊ THÚ NHÂN BỘ LẠC

Chương 39: Giúp đỡ bộ lạc tổng hợp.

Chương 8: Con số và Y sư