Chương 21: Cùng tìm kiếm thực vật - p2


Đêm mùa hạ trăng luôn tròn vằng vặc, ánh trăng ở thú thế nhìn to hơn ở trái đất rất nhiều, ánh trăng mang màu vàng, nhưng khi chiếu xuống lại là ánh sáng trắng.

"Ngày mai chúng ta vào rừng đi, tôi muốn nhìn xem có gì khác không, hiếm khi đi xa được nên tranh thủ chút".

Nằm trên tấm da thú trải trên phiến đá cao rộng do thiên nhiên mài sẵn Thanh Hà lười biếng dựa vào người Uy Vũ nhìn ánh trăng treo trên cao.

"Ừ mai ta đưa em vào rừng, rồi ăn bữa trưa chiều trời mát chút chúng ta về".

Hắn luồn tay vào bụng cậu vuốt ve lỗ rốn nhỏ của cậu, mắt nheo lại suy tư, hắn vẫn nhớ lần đầu tiên của cả hai cũng dưới ánh trăng, lúc đó là mùa xuân ánh trăng không sáng như lúc này, lúc đó Thanh Hà vẫn chỉ dùng da thú quấn quanh người đơn giản lại dễ làm, còn bây giờ trên người cậu là bộ đồ da thú nhẹ nhàng, áo ba lỗ, quần dài lưng quần buộc bằng dây làm từ thân cây dọc mùng, vừa đẹp vừa tiện lợi, không vướng víu nóng nực như trước kia nữa.

Hắn còn nhớ lần đầu làm chuyện đó khi cậu mới học may xong bộ đồ, hắn đâu biết cởi bỏ sao đâu, nên cứ thế toạc, xé rách một đường từ trên xuống, Thanh Hà giận hắn cả mấy ngày liền, sau đó hắn liền lén quan sát cậu mặc đồ cởi đồ như thế nào, rồi hống dụ dỗ cả tuần lễ mới ổn lại.

Hắn từ lần thành công cởi bỏ đồ cậu, liền sinh ra cảm giác nghiện đặc biệt là cái cảm giác khi từ từ lôi cái dây da thú buộc cái quần bé tí ôm bộ phận dễ thương kia, thật là phấn khích, ai hắn lại có cảm giác rồi.

Đầu đen tối tay chả vừa từ lỗ rốn vuốt qua hông luồn dần xuống phía dưới đi lại gần vị trí nhạy cảm.

"Anh..đừng ở đây không được". Cậu run giọng đẩy tay hắn, làm chuyện này nhiều rồi nên cậu cũng không kén nhưng thật sự làm ở ngoài như thế này cậu vẫn là da mặt mỏng a.

"Không có ai đâu".  Hắn thả khí vào tai cậu đầu lưỡi luồn vào trong quấy đảo, đã làm nhiều rồi nên hắn chả mất bao nhiêu công sức đã khiến cậu lâm vào cảnh giới mơ hồ mặc người định đoạt.
---
Trời mùa hạ ánh nắng luôn tới sớm hơn, mới tinh mơ thôi mà trời đã sáng choang rồi, qua từng tán lá nắng chiếu xuống loang lổ cả một vùng lớn, tối qua lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày hai người làm chuyện này ở ngoài nên cực kỳ nóng bỏng dài lâu, hậu quả là lúc này Thanh Hà đến tay cũng nâng không nổi, nằm dưới tán lá loang lổ ánh nắng vừa nóng vừa bực nhưng kẻ phạm tội đêm qua lại biến mất tăm đâu chả thấy, hậm hực chán cũng không thấy cái bóng đâu cậu đâm mệt liền ngủ tiếp đến khi tỉnh lần nữa đã là một giờ sau, lúc này cơ thể đã ổn hơn chút, có thể đứng dậy từ từ di chuyển được rồi.

Cũng phải khen cho cái thân thể này, bao ngày bị dày vò thế mà vẫn không hỏng hóc chỗ nào, làm xong mệt một buổi là ổn ngay, quả là thân thể đặc thù.

Nhìn thấy tấm lưng ngồi thẳng tắp màu lúa mạch trước mắt đang hì hục nướng thịt nấu canh Thanh Hà lầm bầm 'thế còn tạm được'.

"Em dậy rồi à, tôi có lấy chút lúa đem lên xát vỏ tuy còn tươi nhưng cũng sạch sẽ em xem rồi nói muốn nấu như thế nào tôi nấu cho".

Hừ đang lấy lòng cậu đây mà, cậu từ đi qua ngồi cạnh hắn xem lúa đã xát vỏ.

"Sao anh xát được vậy, chưa khô mà?". Lúa chưa phơi khô rất khó tách trấu.

"Ta để trên đá dùng cây gỗ xát qua". Mới sáng sớm hắn liền chạy xuống đồi cắt một ít hạt lúa đem lên tảng đá lớn trải ra hong cho ráo nước, rồi đi săn, chờ lúc về dùng tay tuốt hạt rồi lấy cây gỗ vừa chà xát, hắn cũng không rõ cách tách hạt lúa chỉ là muốn lấy lòng bạn lữ nên mới mò ra thôi, ai dè vậy mà lấy được hạt bên trong trăng trắng, dù nhiều hạt bị nát do chà xát quá mạnh nhưng hắn vẫn có thu hoạch được một bát đất vừa, đem qua nước lóng sạch cặn võ lúa, liền mang hạt gạo trắng ẩm ướt về đây hong trên tảng đá, chờ bạn lữ dậy đưa cho cậu làm bữa sáng.

"Vậy nấu cháo nhé, anh bỏ cái chân giò kia vào nước hầm, thêm chút trái hành, gừng vào chờ sôi cho gạo vào".

"Hạt trắng này gọi là gạo à?". Hắn cầm nắm gạo trắng lên.

"Ừ, lúc còn võ sẽ gọi là hạt lúa, bỏ vỏ gọi là hạt gạo".

Uy Vũ gật gù tỏ ý đã hiểu liền theo lời cậu bắt đầu hầm cháo chân giò, cho đầy đủ gia vị, rắc thêm lá hành đã xắt nhỏ bỏ vào, chỉ thế thôi món cháo trắng chân giò thêm lá hành xanh xanh ngon ngọt ra đời.

Hắn vốn không ham những món giống cái thích, nhưng có lẽ đây là món ngoại lệ.

Thanh Hà thấy hắn ăn ngon miệng như thế liền nói thêm.

"Món cháo này nấu rất đơn giản, anh có thể thay thế chân giò thành đầu thú, xương thú, thậm chí cả cá cũng nấu được, bất kì loại thú gì muốn ăn đều nấu được".

Uy Vũ thầm than thật là dễ, vừa ngon vừa dễ thật tốt.

Xong bữa sáng nhẹ mà no, hai người cùng tiến vào rừng quanh hồ nước ngọt theo dự tính.

Đây có lẽ là bảo tàng thiên nhiên đúng điệu, đi chưa bao xa Thanh Hà đã phát hiện nhiều loại củ quả giống trái đất, khoai từ, khoai môn, khoai mỡ, trái hồng, trái hồng xiêm, quýt, táo...rất phong phú.

Rau cũng rất nhiều, cà tím, rau xà lách, rau muống, rau cần tây....thật rất sức sống a, đời sống tươi đẹp quá ha ha.

Cả một buổi thu hoạch phong phú, Thanh Hà hớn hở dưới sự hỗ trợ nhiệt tình của bạn lữ nấu thật nhiều món ngon, khiến cả hai thật thỏa mãn.

Sau bữa trưa hai người tạm thời trải lá dọc mùng da thú đen, đây là một loài thú cực kì đặc biệt da đen bóng không cọng lông, có thể xem đây là da thú mát nhất hiện tại.

"Uy Vũ anh có ngửi thấy gì không? Thơm quá". Tại sao lại có mùi cà phê ở đây nhỉ.

"Đằng sau em đó, cây có quả màu nâu mùi rất thơm nhưng chất bột bên trong lại rất đắng ăn không ngon tí nào đâu". Hắn chỉ cho Thanh Hà lớp cây bụi phía sau lưng cậu.

"Ồ thật là kì lạ, nhìn trông như những bụi hoa lavender màu nâu vậy". Thanh Hà lại gần chúng thì thấy những cánh hoa thật ra không mềm mại tí nào mà tròn cứng như quả, chúng chính là những quả nhỏ cỡ hạt dẻ màu nâu xếp san sát vào nhau nhìn từ xa như những cánh hoa.

"Khi chưa có quả chúng là hoa màu trắng li ti sau đó khi rụng hết lớp hoa sẽ cho ra từng chùm quả màu nâu như thế này". Uy Vũ lại gần giải thích.

"Trông rất đẹp chúng ta đem nó về trồng đi, vườn nhà còn trống nhiều lắm". Trước đó có trồng mấy loại rau ăn nhưng vẫn còn khá rộng rãi đem loại cây này về trồng xung quanh làm hàng rào quá đẹp lại còn mùi thơm nữa.

"Để tôi thử xem vị đắng của nó". Thanh Hà hái quả xuống.

"Để ta đập cho quả này cứng lắm". Uy Vũ cầm lấy quả nâu Thanh Hà vừa hái xuống dùng đá đập nhẹ lên.

"Ồ bên trong là bột à, màu đen tuyền luôn". Thanh Hà cầm chút bột vụn lên ngửi mùi, hương cà phê càng nồng nàng hơn.

Chấm một chút bột cho vào miệng, mắt cậu sáng lên. " Đây chính là cà phê".

"Cà phê?". Uy Vũ lặp lại lời cậu nghi hoặc.

"Ừ là cà phê, một loại thức uống gây nghiện".

"Gây nghiện? bằng cái này á". Hắn chỉ vào lớp bột đen lên tiếng.

" Cái này để vậy không thể ăn hay uống mà phải rang lên sau đó cho vào nước nóng hãm qua lấy nước đó pha với đường cho thêm đá vào mới uống được, như thế này sao mà uống".

"Thì ra là vậy, sao em biết hay vậy?".

"Trước kia trong mơ có thấy người ta uống qua, nhưng sau liền không thấy quả cây nào giống nên quên giờ thấy mới nhớ". Thanh Hà nói xạo mặt không hề đổi sắc.

Uy Vũ gật đầu ngầm hiểu thì ra em ấy từng mơ về thế giới của thần,

Thấy Uy Vũ suy tư Thanh Hà lên tiếng chuyển đề tài. "Thật tiếc mùa này không có băng nếu không chờ có đường tôi làm cho anh nếm thử, không có băng vị sẽ không ngon lắm nhưng cũng được". Cà phê là phải có đá nhưng giờ hoàn cảnh thiếu thốn được cái nào hay cái ấy.

"Băng? có lẽ ta biết một chỗ".

"Anh biết, đây là mùa hè đó, mùa đông có tôi không lạ đâu nhưng đây là mùa hè sao có?".

"Gần khu đầm lầy có một hang động rất sâu bên trong nhiệt độ lúc nào cũng lạnh lẽo, nước đưa vào trong chưa lâu liền đông lại thành băng hết".

"Cái gì có chỗ như thế nữa hả?". Thanh Hà kinh ngạc nhìn Uy Vũ.

" Ừ, ta biết lâu rồi cũng có ý định dùng nó làm nơi dự trữ thức ăn cho mùa đông nhưng rất tiếc nơi đây lại không có hang động lớn để ở nên đành thôi."

"Vậy hay quá, chờ có đường rồi tôi sẽ làm cho anh một ly cà phê đá ngon tuyệt". Thanh Hà hào hứng nói.

"Ừ chờ mấy hôm nữa ta đưa em qua xem".

"Không cần chờ có đường đi rồi qua cũng chưa muộn, dù sao nó tồn tại nhiều năm rồi thêm mấy ngày cũng không mất được". Giờ cái vấn đề làm sao cho nước mía thành đường mới quan trọng nè.

"Được, còn đường chờ về bộ lạc cùng mọi người nghĩ cách".

"Ừ, anh về trải chỗ ngủ tiếp đi tôi qua xem mấy cái quả nhạt hơn một chút coi sao, bên kia còn mấy loại màu hơi khác nhau nữa kìa".

Chạy tới hái về một thứ một chút, quả nâu, quả đen, quả hơi vàng, quả tím, mỗi quả đập ra là một mùi vị, nâu cà phê, đen mùi xá xị, vàng mùi ca cao, tím mùi coca thật quá tuyệt vời.

___An Ca





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

DỊ THÚ NHÂN BỘ LẠC

Chương 39: Giúp đỡ bộ lạc tổng hợp.

Chương 8: Con số và Y sư