Chương 19: Kế hoạch phát triển bộ lạc
Sau phong ba tên bộ lạc tiếp tục là vấn đề tộc trưởng, ai sẽ đảm nhiệm, và quả nhiên như dự đoán của Thanh Hà, Uy Vũ đắc cử, không tranh chấp không dị nghị mà tán thành cái rụp, Uy Vũ chả thể làm gì hơn ngoài việc chấp nhận đổi chức vụ từ thủ lĩnh qua tộc trưởng.
Tiếp đến là y sư, đương nhiên Hồ Nhạn đắc cử, sau y sư là pháp sư vấn đề này hơi khó bàn, mọi người ai cũng đồng ý ngầm đề cử Thanh Hà, nhưng ngặc nổi bạn lữ người ta đã là tộc trưởng thì đâu thể bầu hai thành viên trong một gia đình cùng giữ chức vụ quan trọng trong bộ lạc được, trên thú thế chưa bao giờ có tiền lệ này, nhưng giờ biết chọn ai đây.
Thấy mọi người vò đầu bứt tóc suy nghĩ chọn ai, Thanh Hà liền đưa tay phát biểu ý kiến, thấy Uy Vũ gật đầu cậu liền nói. "Mọi người tôi thấy chọn người lớn tuổi cho vị trí này là thích hợp nhất, thứ nhất đây là người sinh sống lâu trong bộ lạc, người có nhiều đóng góp nhất, có nhiều sự tôn trọng từ mọi người nhất, thứ hai đây là người mà chúng ta quan sát lâu nhất, chúng ta hiểu họ, và luôn muốn trưng cầu ý kiến của họ, nên chọn những người như thế để chủ trì các buổi lễ, hay cầu nguyện cùng thần thú, bất kể là thú nhân giống đực hay giống cái, tàn tật hay lành lặn đều có thể đảm nhiệm được, hơn nữa khi giao chức vị này cho người lớn tuổi là tỏ rõ sự tôn trọng đối với họ."
Lời Thanh Hà nói giống như là ý của thần đang nói với họ, đây chính là suy nghĩ trong đầu mọi người những ngày qua, hôm nay khi nghe cậu nói những lời này ngoài ngạc nhiên ra thì không còn sự kích động như trước nữa, mọi người dường như đồng ý vô điều kiện với mọi lời Thanh Hà đưa ra, và vấn đề này cũng vậy.
Nhận được sự đồng ý từ mọi người Báo Hoa, người có thể xem như là trưởng bối, là cha, là chú của nhóm dị thú nhân được đề cử cho chức vị pháp sư, và được tán thành ngay.
Ông một thú nhân khi mất đi cánh tay cũng không hề rơi một giọng nước mắt vậy mà giờ đây khi được bầu làm pháp sư, ông đã rơi lệ, đã bao đời nay trên thú thế đã là thú nhân già nua, tàn tật thì là thú nhân dư thừa thú nhân vô dụng, nhưng nay tại bộ lạc dị thú nhân người như ông lại được tôn trọng, vừa có thể cống hiến sức mình cho bộ lạc, lại còn giữ chức vụ quan trọng, cả đời ông giờ có ra đi cũng có thể mỉm cười hạnh phúc.
Một vấn đề nữa được giải quyết Uy Vũ ra hiệu mọi người yên lặng hắn muốn nói với họ những vấn đề mà Thanh Hà đã nói qua, trước tiên là đền thờ thú thần, chưa chờ hắn nói xong mọi người đã đồng ý rồi, thậm chí còn đưa ra đủ ý, kiến nghị.
"Thủ... À không tộc trưởng, chúng ta nên xây đền thờ chổ vùng đất cao nhất ấy".
"Xây ngay khu đồi cao kia kìa, như vậy trông như ngài đang nhìn chúng ta vậy". Theo hướng chỉ của thú nhân mọi người nhìn về ngọn đồi trống cao dựa vào sườn núi sau lưng bộ lạc, gật đầu ưng ý.
"Còn phải làm con đường thật đẹp, tốt nhất là lát gạch kéo dài từ đầu bộ lạc lên tới đền thờ".
"Còn phải trang trí xung quanh thật đẹp, nhất là hai bên con đường dẫn lên đền thờ, chúng ta phải san bằng trồng cây thật xinh đẹp".
"Dùng cây mọi mùa đi, mùa nào cũng có màu sắc đẹp nhất".
Cây mọi mùa là một loại cây chỉ có ở vùng núi phía đông này, chúng có dạng hình nón, các cành xoay hình tròn quanh thân, thân cây cao tán rộng bằng, càng lên cao càng thu nhỏ lại, chúng không có hoa, không có quả, chỉ có lá, lá nhỏ như cánh hoa đào, mọc kín các cành, đặc biệt màu sắc lá, màu lá thay đổi theo mùa, mùa hè màu xanh dương tươi mát, mùa xuân màu hồng xinh tươi, mùa mưa màu vàng rực rỡ, mùa hè tiếp theo lại màu xanh dương đậm hơn, mùa đông màu đỏ rực, trông từ xa như một ngọn đồi nhỏ lửng lơ rực màu, nên chọn nó là thích hợp nhất, ai cũng nhất trí tán thành, hơn nữa hương thơm của cây mọi mùa cực nhẹ rất dễ chịu, nên trồng nhiều không lo khó chịu.
"À. Đúng rồi tộc trưởng chúng ta tổ chức lễ hợp hôm cho tộc nhân ngay đền thờ luôn đi, thú nhân phải tới nhà giống cái sau đó cõng giống cái đi từ nhà, đi trên con đường lát gạch tiến về đền thờ làm lễ, hai bên đường mọi người chia nha đứng tung hoa hát mừng. Thế nào?". Hồ Nhạn hăm hở phát biểu ý tưởng của mình, trên gương mặt hiện rõ vẻ mơ mộng như chính mình là giống cái nhân vật chính trong ý tưởng của cậu ta vậy.
Ai nói thú nhân khô khan, thì giờ biết rồi nhé, người ta đầy ý tưởng tươi đẹp như thế kia, chẳng qua chưa có đất dùng thôi, chỉ cần có cơ hội là tung cách đầy trời ngay.
Uy Vũ cười tươi trước đóng góp của mọi người, họ là tộc nhân của hắn, hắn rất vui khi được là người cầm đầu cho những con người thông minh này.
Sau sự kiện đền vô tình luật hợp hôn lại được hình thành, tươi đẹp như mơ, giờ chỉ cần có người để thử nghiệm nữa là quá hoàn hảo rồi, mọi thú nhân đều không ngờ sau này trên toàn thú thế rất nhiều bộ lạc học họ xây đền tổ chức hợp hôn giống mình.
Tiếp phong ba này đi Uy Vũ lại đập xuống một phong ba khác khủng hơn, tết, sau khi hắn nói xong, giải thích cặn kẽ xong hết, mọi người lại một vòng thảo luận mới.
"Chúc gì khi tới nhà thú nhân đây?".
"Chúc mau có bạn lữ có tính không?".
Uy Vũ gật đầu tán thành còn bổ sung thêm. "Chỉ cần là những câu có từ 'chúc' đều được hết".
Chỉ chờ có thế mọi người như vắt hết kiến thức của mình soạn lời chúc.
"Chúc bác Báo Hoa và chú Lang Cường sống lâu với chúng ta".
Báo Hoa và Lang Cường cười đến không thấy mặt trời luôn.
"Chúc cậu mau sinh mấy chú thú con, hồng hồng". Mã Gia hài hước nói với Pink làm mọi người cười rộ lên.
Cứ như thế mọi người ai cũng hận không nhanh xây đền đón tết ngay đi, còn tới tận hai mùa nữa, thật lâu quá a.
Sau những niềm vui thì nên làm cho xong việc chính thôi, trưa tới nơi rồi, nhanh còn về ăn cơm nữa, Uy Vũ không khách khí cắt ngang hứng khởi của mọi người.
"Tiếp theo là vấn đề phát triển của bộ lạc chúng ta".
Nhìn mọi người chuyên tâm vào lời hắn nói, hắn bắt đầu thuyết trình kế hoạch chăn nuôi, trồng trọt phân chia đất đai.
"Chúng ta sẽ học chăn nuôi những động vật hiền lành như thú ủn ỉn, thú tai dài, thú mỏ dài, thú mỏ nhọn, thú loang...và đào ao thả thú nước, mọi người thoải mái nuôi bao nhiêu cũng được nhưng phải đảm bảo là chăm sóc tốt chúng, chuồng trại chúng ta sẽ xây cách bộ lạc về hướng kia". Theo tầm tay tộc trưởng mọi người nhìn khoảng đất trống xa bộ lạc đi bộ tầm mười năm phút là tới.
"Còn trồng trọt, ngoài trồng rau quanh nhà, chúng ta sẽ trồng một số cây lương thực cần thiết ở vùng nước ngọt, chiều nay ta cùng bạn lữ sẽ đi xem địa hình rồi sẽ nói rõ hơn vấn đề này, những cây lương thực trước mắt có thể trồng là, gạo kê, khoai lang, khoai tây, củ cải còn các loại cây khác chờ chúng ta tìm thấy rồi mới trồng thêm".
"Mọi người muốn làm bao nhiêu ruộng cũng được nhưng phải chăm sóc được, còn về ruộng mặn, sẽ phân cho mỗi người ba khuôn, sản lượng làm ra sẽ thuộc về mọi người chỉ cần giao vào kho chung của bộ lạc một ít là được".
Thanh Hà kinh ngạc nhìn hắn, người thanh niên này hắn sinh lộn thời đại sao, quá thông minh rồi, trong khi thú thế đang sống dưới hình thức bộ lạc cùng làm cùng hưởng thì hắn đã đưa bộ lạc mình tiến lên một bước lớn, chế độ tư hữu, chính là nó, nhưng có lẽ người này cũng không có ý thức được mình đã tạo ra cái gì, chế độ ai làm người đó hưởng còn đóng thuế dù chỉ là chút bột mặn vào kho chung thôi nhưng đó chính là hình thức ban đầu của thuế, con người này quả nhiên có tố chất của kẻ cầm quyền, cậu thích.
Thanh Hà thì nghĩ sâu xa thế nhưng thú nhân lại trực tiếp hơn, đơn giản thốt lên cụm từ đầy ý nghĩa. 'Thuộc về mọi người' còn gì hơn nữa khi những thứ mình làm ra thuộc về mình còn chút ít nộp vào kho chung ấy không khiến họ để tâm, đây là việc nên làm.
"Tộc trưởng nếu thuộc về chúng tôi vậy muốn dùng như thế nào liền do bản thân quyết định sao?". Có thú nhân cất tiếng hỏi.
"Đúng vậy, ngoài phần nộp cho bộ lạc, phần còn lại là tài sản của mọi người sử dụng như thế nào là quyền của mọi người". Uy Vũ trả lời.
"Có thể trao đổi với bộ lạc khác được không?". Hỏi thế thôi chứ không biết có trao đổi được không, thú nhân Khuyển Dương vừa hỏi vừa nghĩ.
"Được nhưng tuyệt đối không được tiết lộ cách làm bột mặn". Đây là bí quyết của bộ lạc tuyệt đối không thể để người ngoài biết, tạm thời bây giờ là thế còn tương lai đến lúc đó hẵng hay, hơn nữa hắn tính rồi, các bộ lạc khác lấy bột mặn từ các hang động, thời gian dài sẽ hết, lúc đó hắn sẽ dùng bột mặn như một công cụ để tạo địa vị cho thú nhân, nên tuyệt đối phải bảo vệ công thức làm bột mặn.
Nếu Thanh Hà biết thuật đọc tâm chắc chắn sẽ phải trợn mắt mà nhìn, thật không thể tin đây là thú nhân sinh ra trong thời nguyên thủy cổ lỗ sĩ, nhìn xa trông rộng quá rồi.
Mọi người gật đầu tán thành, họ hiểu bộ lạc nào cũng có bí mật riêng, để đảm bảo vị thế cùng an toàn cho bộ lạc, tuyệt đối không bộ lạc nào để lộ ra bí mật của mình, nhưng trao đổi thành phẩm hoàn toàn có thể.
"Tộc trưởng các loại lương thực trồng cũng áp dụng cách xử lý như bột mặn sao?". Cuối cùng cũng có thú nhân thắc mắc đến vấn đề này.
"Đúng vậy, làm được bao nhiêu sẽ là của mọi người, mọi người muốn làm gì cũng được, giao một phần nhỏ cho bộ lạc, và nhớ cẩn thận khi trao đổi là được". Dị thú nhân là những thú nhân lang thang có nhiều việc còn thấu hiểu hơn các thú nhân khác, nên vấn đề chừng mực hắn có thể tin họ.
"Nếu mọi người đã rõ vấn đề trên ta muốn nói thêm một chuyện nữa, đó là đánh bắt thú nước, chúng ta sẽ tiến hành làm thuyền, làm lưới ra hồ đánh bắt thú nước, nếu số lượng nhiều chúng ta sẽ tiến hành làm nước mắm, một loại gia vị có vị mặn và vô cùng tốt, có thể thay thế bột mặn khi nấu ăn, nhưng phải dùng bột mặn và thú nước để làm ra nó, và ta quyết định khi nào làm thành công đây sẽ là bí quyết chỉ có bộ lạc dị thú nhân có". Thanh Hà đã nói với hắn về nước mắm, lúc đầu hắn tính chọn bột mặn là bí quyết bộ lạc nhưng bột mặn quá dễ làm, chỉ cần nhìn qua là làm được nhưng nước mắm thì khác, rất khó học lỏm.
Mẹ nó hắn chỉ nói 'chúng ta chờ có thời gian làm thuyền, ra hồ bắt thú nước về ăn, còn dư nhiều thì ủ nước mắm làm gia vị ăn đi'. Vậy mà giờ qua miệng hắn, nghe cứ như một nghiên cứu quan trọng của bộ lạc vậy.
Sau khi nghe tộc trưởng thông báo, thú nhân kinh hãi, trên đời này còn có loại nước có thể thay thế bột mặn sao, quả là thần kìa, mọi người ngầm hiểu tác phẩm này ngoài vị kia ra thì chả còn ai có thể chỉ ra nữa cả, xem ra họ tuyệt đối không thể để người ngoài biết gì về Thanh Hà được, người này đã được thần thú ban cho họ, họ sẽ gìn giữ và bảo vệ cậu, tuyệt đối không để bộ lạc khác cướp mất, mọi người trong lòng đều rõ, từ nay mọi thứ của bộ lạc từ đâu mà có, sẽ không ai đề cập tới, chỉ cần để trong lòng là được.
"Mọi người còn ý kiến gì nữa không, nếu hết chúng ta giải tán". Uy Vũ lên tiếng kết thúc cuộc họp.
"Tộc trưởng...em có ý kiến". An Nai ngại ngùng lên tiếng, chú nhóc năm nay vừa tròn mười sáu, được coi là đủ tuổi kết bạn lữ rồi, vốn thuộc tộc nai nên thân mình cậu ta nhỏ nhắn hơn so với thú nhân cùng tuổi, cậu nhóc biến dị là một con nai bạc lông xù rất dễ thương, tính cách rất hay thẹn thùng vậy mà hôm nay lại can đảm đứng giữa đám đông phát biểu ý kiến, thật tiến bộ.
"An Nai cậu cứ nói". Uy Vũ gật đầu.
"Em muốn đề xuất.. thú nhân chưa có bạn lữ hay thú nhân muốn ra ngoài bộ lạc du ngoạn...sẽ được ra ngoài một thời gian". Mặt cậu đỏ ké nói xong, bùm một cái ngồi xuống ngay.
Bên cạnh các thú nhân thấy vậy vừa cười vừa tán dương cậu.
"Cái thằng này cứ thế này không biết có tìm được bạn lữ không đây". Hổ Ca vỗ mạnh vào vai nhóc một cái ca thán làm mặt An Nai vừa xuống chút huyết giờ liền phừng phực đỏ gay.
"Được rồi mọi người, ý này rất hay, dù sao với điều kiện của chúng ta bây giờ việc tìm bạn lữ sẽ có nhiều cơ hội hơn, hơn nữa nhân số chúng ta hiện quá ít, nên lúc ra ngoài ngao du, học hỏi mọi người quan sát nếu thú nhân nào cần giúp đỡ cứ thế mà giúp, có thể mang về bộ lạc nếu họ tình nguyện gia nhập, tuyệt đối không cần để lộ quá nhiều về bộ lạc trước với họ, để họ tự tới bằng sự chân thật, nhưng phải nói ra chúng ta là bộ lạc dị thú nhân, đồng thời có thể nhân cơ hội tìm cho mình giống cái phù hợp.".
Mọi người tỏ rõ tán thành ý của tộc trưởng.
"Còn nữa, hiện giờ vẫn chưa thể đi được, chúng ta còn nhiều kế hoạch chưa hoàn thành, chờ ăn xong cái tết đầu tiên đã rồi hãy đi, sẽ đi sau khi trồng trọt xong, còn việc chăn nuôi phải tự sắp xếp nhờ người trông hộ, không được bỏ chết thú nuôi, phải về trước mùa mưa và mùa đông".
Mọi người đồng ý, vốn bọ họ chả muốn đi vào lúc này, ai cũng muốn mình được tham dự vào việc xây đền thờ, và làm ra sản phẩm của mình, như vậy lúc đi ra ngoài sẽ không cần lo lắng lúc về phải đi ăn ké bạn bè.
Tầm gần bữa trưa, mọi người tan họp, ai về nhà nấy, bắt đầu một buổi trưa mùa hè với nhiều dự tính đang chờ họ ở ngày mai.
____AnCa
____AnCa

Nhận xét
Đăng nhận xét