Chương 18: Bộ Lạc Dị Thú Nhân - P3
Một ngày mới lại bắt đầu bằng tia nắng chói chang của mùa hạ, mới sáng sớm thôi mà hơi nóng đã hun tới người đang say giấc trên giường gỗ phải bò dậy, thật là không biết cái thú thế này còn cái gì bình thường nữa không, ngay cả mùa trong năm cũng lạ kì thế này, đông thì tuyết rơi trắng núi đồi, nhiệt độ thấp đến kinh người, cũng may Thanh Hà là xuyên hồn chứ không phải xuyên xác, chứ với cái thân xác bèo bọt của thế kỉ kia ở trong cái mùa đông vừa qua thì sống được mấy ngày, có mà đông thành kem que từ lâu rồi, chứ làm gì mà tung tăng di chuyển trong mùa đông như thế.
Còn bây giờ mùa hạ mới bắt đầu chưa bao lâu mà đã nóng đến muốn khô người luôn rồi, trời vừa mới bảnh sáng thôi, là hơi nóng đã bốc lên hừng hực rồi, tối thì nóng tới khuya mới ngủ được đã vậy còn bị lăn qua lăn lại tới gần sáng vừa mới chợt mắt được một chút lại bị cái nóng hun cho tỉnh.
Thanh Hà bực bội, đấm lưng xoa eo bước xuống giường, trời nóng nên cậu thích để chân trần đi trên nền nhà mát lạnh, từ từ đẩy cửa bước vào gian bếp.
Hương thơm từ cháo kê, thịt nướng lan khắp mọi ngóc ngách nhà bếp tiến vào mũi cậu, Thanh Hà nheo đôi mắt nhập nhèm đi về phía bếp nấu, mở nắp từng nồi xem xem liền hài lòng không thôi.
"Coi như tạm được". Nhìn từng nồi thức ăn sáng thơm ngon nóng hổi cậu coi như tạm hết giận hắn, sau đó liền bê nồi nước sôi hắn nấu sẵn cho cậu đi ra sân giếng bắt đầu vệ sinh cá nhân buổi sáng.
Nhìn cảnh núi rừng xa xa được bọc trong lớp mây trắng, Thanh Hà mơ màng nhớ lại những ngày tháng tới thú thế vừa qua, nó như một giấc mơ vậy, vừa chân thật lại vừa mộng ảo, chân thật vì chính mình đã trải qua từng sự kiện, mộng ảo vì tháng ngày quá ngắn ngủi những gì diễn ra ở thế kỉ tương lai vẫn đang hiện hữu trước mắt cậu, chưa hề xóa nhòa.
Dùng nhánh cỏ mềm mại được thú nhân đặt sẵn trên bệ đá, bên cạnh còn có chiếc cốc làm từ ống tre được mài nhẵn nhụi cùng một chút bột mặn, Thanh Hà mỉm cười cầm lấy chúng bắt đầu đánh răng, súc miệng, cậu chưa bao giờ nghĩ tới một ngày mình sẽ lấy chồng, đã thế còn là một thú nhân, nhớ lại sự kiện đêm qua Thanh Hà lại thấy ngại ngùng không thôi, trước kia cậu sao dám xem những hình ảnh như thế chứ, vậy mà nay còn làm nữa mới ghê, ôi quả là thói đời mà.
Nhưng ngẫm lại không hiểu sao cậu lại không thể nào ghét nó được, mặt cậu theo dòng suy tưởng mà đỏ bừng lên, vội bỏ lớp cỏ đã nát ra khỏi miệng lấy cốc nước ấm súc sơ qua lại uống một ngụm nước muối pha loãng, ngậm chúng tiếp tục mơ màng.
Nhiều lúc ngồi nghĩ lại cậu cũng không hiểu vì sao mình lại thích một người đàn ông nhanh đến như vậy chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã đi đến bước này rồi, đưa bàn tay có vết cắt đến bây giờ vẫn mang một màu đỏ sẫm lên nhìn, lại nhớ về bùa yêu huyền thoại của trái đất, có lẽ cậu đã trúng bùa yêu của thú thế rồi.
Sáng sớm sau khi hâm nóng đồ ăn đêm qua vẫn còn, rồi nấu thêm cho bạn lữ chút cháo kê, hắn liền tranh thủ quét dọn nhà cửa, đây là công việc yêu thích nhất những ngày qua của hắn, dọn sạch sẽ mọi thứ liền đi vào phòng ngủ xem bạn lữ đã thức dậy chưa, liền trông thấy tấm da thú cậu đắp đêm qua nằm ngổn ngang trên giường, hắn mỉm cười đi qua xếp gọn lại, vô tình đạp trúng tấm da thú Thanh Hà hay dùng bọc chân nằm dưới sàn, hắn nhìn xuống vừa bực vừa đau lòng, hắn biết thời tiết này mà bọc chân bằng da thú sẽ rất nóng nhưng cứ để chân trần đi như thế bị thương thì sao, hắn cầm hai tấm da thú màu nâu lên, trong ánh mắt hiện lên quyết tâm, hắn phải làm ra dép đó là thứ bạn lữ hắn đã từng nói qua với hắn, nhưng rất tiếc vì quá bận rộn mà hắn quên mất, chờ tìm được vật liệu phù hợp hắn phải nghiên cứu làm ra nó mới được.
Cầm theo hai tấm da thú đi ra sân giếng nơi bạn lữ hắn vệ sinh răng miệng sáng sớm, lúc nhìn đôi chân trần đạp trên nền trắng lạnh, mắt hắn sầm lại.
"Thanh Hà mau làm xong vào ăn sáng đi em". Nói đoạn liền đi qua chỗ cậu giúp rửa nồi nước cậu đem ra lúc nãy, còn tận tình để giúp cậu ly nước lọc. "Sao sáng không mang bao chân, lạnh sinh bệnh không tốt".
Thanh Hà thấy hắn trách cứ cũng không giận nhổ nước muối đã súc đủ thời gian ra, súc lại bằng cốc nước lọc được bạn lữ để sẵn bên cạnh, xong xuôi cười nói.
"Không sao đâu, trời nóng thế này dễ gì cảm được, anh đừng lo, thôi vào ăn sáng đi, anh nói hôm nay sẽ tổ chức họp thành lập bộ lạc mà đúng không, đi thông báo mọi người chưa?".
Hai người vừa di chuyển vào phòng bếp vừa nói chuyện, không khí sáng sớm tinh khôi như vờn quanh họ, trông vô cùng hài hòa.
Ngồi xuống bóc vỏ mớ khoai lang đã nướng chín để vào đĩa đất trên bàn, nhìn những dụng cụ được gọi là 'đồ bàn ăn' trên bàn, Uy Vũ tự hào không thôi, bạn lữ hắn thật thông minh có thể nghĩ ra mấy đồ dùng nhỏ xinh đa dụng thế kia, dù có là thần thú chỉ dẫn cho cậu hắn vẫn rất tự hào, đây là bạn lữ của hắn người được ghép đôi với hắn.
"Ta đi thông báo hết rồi chờ ăn sáng xong sẽ tập hợp chỗ bãi đất trống dưới cây mọi mùa họp bàn, sáng nay sẽ không đi săn, dù sao lượng thịt săn hôm qua mọi người vẫn đang còn, có gì xế chiều nay mọi người lại đi săn thêm một chút là được, thời tiết này để đồ rất dễ hư". Cầm chén lên lấy cho mình chén thịt kho yêu thích vừa nói.
Thanh Hà húp cháo gật đầu đã rõ. "Anh dự tính đưa ra những gì trong cuộc họp sáng nay". Cậu tò mò hỏi.
Thú nhân không có nguyên tắc dấu diếm bạn lữ mình, nên Uy Vũ liền ăn ngay nói thật cho cậu. "Tên bộ lạc, tộc trưởng nguyên tắc luật lệ riêng của chúng ta đây là điều bắt buộc cho một bộ lạc, cùng cách làm nông nghiệp em từng nói với ta".
"Tộc trưởng anh khỏi bàn đi, tôi thấy anh rất hợp rồi". Thanh Hà cười nói.
Uy Vũ rất vui vì được bạn lữ công nhận, nhưng đây là nguyên tắc chỉ có người được toàn bộ thú nhân trong tộc tán thành mới có thể đảm nhiệm vị trí này. "Phải để mọi người quyết định". Hắn nói xong liền đưa Thanh Hà đĩa khoai lang nướng giục cậu nhanh ăn.
Thanh Hà cười lấy khoai ăn, rồi sực nhớ ra sự kiện xây đền thờ liền bỏ khoai xuống nhìn hắn nói. "Tôi có cái này cần nói với anh".
Uy Vũ gật đầu đồng ý, cậu cứ nói hắn đang nghe.
"Tôi nhờ anh trưng cầu ý kiến mọi người xem có nên xây đền thờ thần thú không, đây là nơi dùng để mọi người có thể cầu nguyện xin những thứ mình mong muốn lúc cần, đồng thời cũng có thể dùng làm nơi tổ chức các buổi lễ của bộ lạc sau này." Thanh Hà nhìn hắn im lặng nhìn mình không nói gì lại bổ sung thêm. "Nếu anh thấy không thích hợp thì đừng nói".
"Được, rất hay ta sẽ hỏi mọi người cái này rất được mọi người sẽ tán thành". Đền thờ thần thú thật ngoài sức tưởng tượng của hắn, cả thú thế chưa ai đưa ra được ý tưởng tuyệt vời thế này, quả là giống cái được thần thú chúc phúc.
"Em còn ý gì không nói đi ta giúp em hỏi mọi người". Bạn lữ hắn không nên quá nổi bật cứ để hắn làm hết, như vậy sau này khi các bộ lạc khác biết về họ cậu sẽ an toàn hơn.
Thanh Hà lưỡng lự không biết có nên nói về tết không, nhưng cậu cũng thực mong muốn được đón Tết Cổ truyền dân tộc trên mảnh đất thú thế này.
Trước ánh mắt cổ vũ của bạn lữ, cùng mong ước được đón tết cậu liền nói. "Anh xem chúng ta có thể tổ chức tết được không".
Uy Vũ ngạc nhiên 'tết' là gì vậy, bạn lữ hắn quả là..."Em nói đi ta nghe".
"Như thế này, chúng ta chọn ngày cuối cùng của mùa đông là đêm cuối của năm cũ, đêm đó sẽ tổ chức bữa tiệc nhỏ cảm ơn thần thú đã cho chúng ta qua một năm."
"Một năm?. Là sao". Hắn cắt ngang lời cậu hỏi.
Thanh Hà liền lái qua năm theo nguyện vọng của thú nhân. "Có nghĩa là...như thế này, ở thú thế chúng ta có năm mùa, mùa xuân, mùa hè, mùa mưa, mùa hè rồi tới mùa đông, sau mùa đông lại tiếp tục một vòng tuần hoàn như thế nữa đúng không?".
Uy Vũ gật đầu tán thành.
"Nếu vậy thì chúng ta chỉ cần định ra một mốc thời gian rõ ràng để kết thúc và bắt đầu một năm là được, chúng ta chọn ngày cuối cùng của mùa đông là ngày kết thúc một năm còn ngày bắt đầu mùa xuân là ngày bắt đầu một năm, chúng ta chọn hai ngày này làm ngày tết, một chào năm cũ, một đón năm mới, chúng ta có thể sử dụng đền thờ để làm lễ hai ngày này."
Thấy Uy Vũ im lặng gật đầu Thanh Hà tiếp tục nói. "Ngày đầu của năm mới sáng sớm mọi người có thể tụ tập dâng lễ vật cùng lời cầu đầu năm tại đền thờ cho thú thần, sau đó sẽ ghé thăm và gửi lời chúc tới những người lớn tuổi trong bộ lạc, rồi mọi người có thể cùng nhau ăn bữa cơm sum họp nho nhỏ tại nhà trưởng bối, qua hết ngày đầu tiên, ngày thứ hai chúng ta có thể thăm hỏi anh em đồng bạn mình, tổ chức tiệc nhỏ tại gia đình mời mọi người tới ăn cùng, ngày thứ ba chúng ta sẽ làm việc lại bình thường.". Thanh Hà hăng say nói hết những mong muốn của mình.
Uy Vũ chết lặng trước tri thức của bạn lữ mình, gật đầu tán thành còn bổ sung thêm. "Vậy chọn ngày thứ hai kia là ngày kỉ niệm thành lập bộ lạc luôn đi".
Thanh Hà gật đầu khen tốt, thế cũng được, đỡ phải chia ra nhiều ngày.
Sau bữa sáng thỏa mãn, Uy Vũ đi trước hội họp cùng các thú nhân tại bãi đất trống, Thanh Hà khép cửa nhà rồi ghé qua nhà Hồ Nhạn kêu cậu cùng đi.
Lúc ra tới bãi đất trống dưới tán cây mọi mùa đang mùa hè màu lá xanh dương tươi mát một mảng, mọi người đã tập hợp đầy đủ, từ xa trông thấy hai người Ưng Ni liền vẫy tay kêu bọn họ qua ngồi cùng mình.
Thanh Hà bắt gặp cánh tay của Ưng Ni liền lôi Hồ Nhạn qua nhập bọn.
Nhìn thấy tiểu giống cái Ưng Mi với đôi tai lông chim đỏ rực, nhóc con trông thấy cậu liền nha nha đòi ôm, nhóc con nay kháu khỉnh đáng yêu hơn trước nhiều, trông vô cùng giống ba nó, chờ tương lai thú nhân chắc phải xếp hàng dài vì nhóc mất, trên tấm lá dọc mùng rộng rãi, nhóc Ưng Thăng nay đã có thể bò tung tăng khắp nơi, ở thú thế giống đực luôn lớn nhanh hơn giống cái, tầm một năm là giống đực có thể biết hình thành hình thú và giữ nguyên hiện trạng cho tới nửa năm sau là có thể thoải mái chuyển qua lại giữa hai hình thái, còn giống cái thì chậm hơn một năm mới có thể đứng rồi tới hai năm mới thuần thục chạy nhảy được.
Chờ mọi người ổn định xong, đứng trên gò đất cao Uy Vũ bắt đầu nói nguyên do tổ chức cuộc họp hôm nay.
Mở đầu là tên bộ lạc, sau khi nghe thủ lĩnh ra yêu cầu mọi người nêu lên ý kiến cho tên của bộ lạc thì hầu như ai cũng nhìn về phía Thanh Hà.
Thang Hà đón tầm mắt mọi người mà không hiểu chuyện gì, cậu như chú vịt lạc đàn ngơ ngác nhìn lại họ.
"Thanh Hà cháu là người được thần thú ban ơn, người đã đem tới cho chúng ta nhà, ngọn đèn, bột mặn, những thứ vốn dĩ không thuộc về dị thú nhân, nên giờ tên bộ lạc cháu hãy đặt đi". Báo Hoa nhìn Thanh Hà lên tiếng.
Mọi người, người nói tán thành người gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bên cạnh cậu Ưng Ni cùng Hồ Nhạn hai người nhìn cậu mỉm cười gật đầu tán thành.
Thanh Hà trước ánh nhìn của mọi người dùng tay sờ mũi ngại ngùng nói. "Nếu mọi người muốn vậy thì chúng ta liền gọi bộ lạc của mình là, dị thú nhân bộ lạc được không".
"Dị thú nhân bộ lạc".
"Sao lại gọi như vậy?".
Tiếng xôn xao vang lên.
Thanh Hà ngại ngùng nhìn Uy Vũ cầu cứu.
Chờ bạn lữ chấn nhiếp, chỉnh đốn trật tự xong Thanh Hà liền giải thích. "Gọi là dị thú nhân bộ lạc, là để nói rõ rằng chúng ta là dị thú nhân và chúng ta có bộ lạc của mình, bộ lạc chúng ta xinh đẹp hơn những bộ lạc khác, dị thú nhân không phải bị thần thú ghét bỏ, chúng ta sẽ đem cái tên này hướng ra toàn thú thế, để nói với mọi thú nhân rằng, dị thú nhân cũng là một bộ lạc, một bộ phận của thú thế". Thanh Hà cất cao giọng khẳng định vị thế dị thú nhân.
Mọi người im lặng, không phải không đồng ý mà là quá đỗi ngạc nhiên, không ai có thể nghĩ một cái tên lại nói lên được nhiều ý nghĩa như thế.
"Đúng vậy chúng ta phải để cho toàn thể thú thế biết đến bộ lạc dị thú nhân, và thú nhân cũng có bộ lạc của mình". Thú nhân A Giáp mặt than ít lời vậy mà giờ đây khi nghe xong lời giải thích của bạn lữ thủ lĩnh, liền nhịn không được cất lời nói dài nhất từ trước tới nay.
"Đúng vậy".
"Quá hay, gọi là dị thú nhân bộ lạc đi".
Ta một câu ngươi một câu bùng nổ cả xóm nhà lá.
"Đúng rồi còn phải làm ra cái hình vẽ thể hiện chúng ta là dị thú nhân bộ lạc, uy chấn một phương". Trúc Hắc Bạch bắt đúng nghề liền kích động đứng lên khoa tay múa chân phun nước miếng.
'Uy chấn một phương' nghe sao cứ như họp đại hội võ lâm vậy kìa, không ngờ ý kiến được số đông tán thành này lại tạo nên một hồi phong ba đến vậy, Thang Hà không ngờ tới luôn.
Chờ đề tài bộ lạc chấm dứt thì ba mươi phút đã trôi qua, thu hoạch được chính là biểu tượng của bộ lạc, dưới sự góp ý từ già đến trẻ toàn bộ dị thú nhân với gần ba mươi bộ não đã tạo nên một huy hiệu vô cùng đặc biệt trên nền da thú nâu đen, hình một ngọn đèn cầm tay đang được đốt cháy cùng cánh tay người có vuốt dài nhọn đỡ phía dưới ngọn đèn phía trên ánh lửa là hình chữ v như mái nhà ấp ngược xuống, cứ như thế một bộ lạc mới, gia nhập vào thú thế với cái tên 'Dị thú nhân bộ lạc' ra đời.
______AnCa

Nhận xét
Đăng nhận xét