Chương 4: Nhà ở
Lang Cường nhìn phản ứng của Uy Vũ và Thanh Hà mà sững người, ông vừa nói gì thế này? ông thực là quá xốc nổi rồi, nhìn phản ứng của hai đứa kia là thấy ông đã nói một câu kinh khủng thế nào rồi, nhưng thế thì đã sao ông nói thật chứ đâu có nói bừa, dù gì sớm muộn chả phải như thế sao, mà khoan hay cái thằng này không muốn thú con ông, không được a, nó dám ông chắc sẽ đánh nó đến cha mẹ khỏi nhận ra luôn, con ông đã hạ mình thích nó, con ông thế kia là phúc của nó sao lẽ nào nó không biết hưởng, hừ hừ...
Uy Vũ từ trong mộng mị tỉnh lại nhìn mặt thú nhân nhăn nhó hắn giật mình, chết cha mình vừa mới làm gì thế này, sao lại có thể chỉ ngón tay vào mặt thú nhân trước mắt này được chứ, thật hồ đồ quá, mà chờ chút ông ta bảo ông là cha vợ mình, vậy chả phải là cha giống cái sao, chết rồi làm ông phật ý thì khỏi lấy liếc gì mất.
Uy Vũ vội nói: "Xin lỗi ngài, ta không cố ý, xin cho hỏi ngài là..?".
Lang Cường nhìn bộ mặt đầy ý lấy lòng kia mà hừ hừ nhẹ hai tiếng, thế coi còn được chút, ông hất hàm nhìn thú nhân hùng hổ nói. " Ta là Lang Cường Là một thú nhân lang tộc, là cha của Thanh Hà giống cái muốn lấy ngươi".
Uy Vũ nhìn Lang cường nói xong trịnh trọng đứng thẳng tắp, cúi người làm một cái lễ ra mắt: "Xin được ra mắt ngài ta là Xà Uy Vũ". Hắn im lặng giây lát cắn răng nói." Ta là một dị thú nhân của bộ lạc xà tộc. Ta muốn được kết bạn lữ với giống cái nhà ngài mong ngài chấp nhận".
" Ấy không được, phải theo đuổi trước, phải có quá trình làm quen, chờ nó 16 rồi mới bàn chuyện cưới xin". Làm thế sao được hai đứa chúng nó một câu còn chưa nói với nhau, đùng một cái cử hành nghi thức kết bạn lữ vậy về sao mà làm ăn.
Uy Vũ giật mình biết bản thân đã quá vội vàng, vội vã sửa sai." Vâng, tất cả làm theo ý ngài, mong ngài chấp nhận cho ta được theo đuổi giống cái." Hắn trịnh trọng cúi đầu.
Nhìn hành động kì cục của hai người trước mắt, à không là hai thú nhân, Thanh Hà triệt để câm nín, ai tới nói cho cậu rốt cuộc cái gì đang diễn ra trước mắt cậu thế này? con nhà ai muốn lấy chồng? là cậu sao? sao có thể cậu mới có bao nhiêu tuổi, hơn nữa là giống cái biến dị nghe bảo chả ma nào thèm thì đào đâu ra ai ngó, tuy thú nhân trước mắt là thú nhân biến dị giống cậu nhưng nhìn lại hắn vừa cao to, mắt mũi như lai tây thế kia làm sao lại đi nhìn cái giống cái kì cục như cậu chứ người không ra người thú không ra thú, người ta ít nhất là hình thú có vấn đề còn thân nam tử đầy đủ đâu sứt sẹo miếng nào đâu, mắc gì phải rớ đến cậu, thời đại nào mà người đẹp chả hót, cha ơi có vấn đề quá.
"Cha, làm ơn cho con hỏi hai người đang nói đùa gì vậy?". Cậu thật thấy không ổn tí nào cả, phải ngừng ngay cái chủ đề lệch lạc này gấp.
Lang Cường nhìn con mình thở dài, con lớn lấy chồng cha đau lòng quá, nhưng biết sao được vốn nuôi giống cái lớn là để gả cho thú nhân mà, hơn nữa con ông lại là người đề nghị theo thú nhân này, thì ông còn phản bác cái nổi gì, làm quá lại thành ra làm kiêu à, ông là thú nhân có nhân cách, thần thái đó, ông nhìn cậu với vẻ mặt cha biết mà con đừng ngại."Cha sẽ lấy điều kiện tốt nhất cho con". Ông vỗ vai cậu đầy quan tâm "Con cứ yên tâm ".
Cái quái gì mà điều kiện tốt hay không, cha người hiểu lầm ý con rồi, hiểu lầm to rồi, ôi cuộc đời cậu lẽ nào được quyết định như thế."Cha con nói con muốn lấy chồng khi nào?. Hơn nữa con còn nhỏ ".
"Sao thế được rõ ràng lúc nãy con bảo muốn cậu ấy theo hai cha con mà, tuy rằng ở thú nhân thế giới giống cái tự ý chọn chồng mà chưa qua tìm hiểu rất hiếm nhưng không phải không có, nên con đừng ngại." Coi kìa con ông dù gì vẫn là con trẻ trước mặt người thương dù sao vẫn ngại ngùng.
Nghe cha cậu nói xong mà tai ù luôn rồi, cậu muốn hắn theo để tiện giúp hai cha con thôi chứ đâu phải muốn lấy hắn, cậu muốn lấy hắn bao giờ, ai nói?... chưa chờ cậu đưa câu phản bác, người nãy giờ vẫn im lặng nghe cha vợ và vợ nói chuyện lên tiếng.
"Thanh Hà cậu yên tâm tôi có thể chăm sóc được hai người, tôi không đi một mình tôi có một nhóm thú nhân biến dị, chúng tôi đi cùng nhau và tôi là thủ lĩnh của họ nên cậu và cha sẽ được tôn trọng".
Gì sao tự dưng lại đưa ra điều kiện hấp dẫn như thế, biết chọn thời điểm quá cơ, nhìn đôi mắt sùng bái hướng về thú nhân của cha là cậu thấy quá không ổn phải nói gì để rút lại tình hình.
Thanh Hà: ......
Chưa chờ cậu lên tiếng Xà Uy Vũ nói:"Ta sẽ chờ cậu đến 16 tuổi lúc đó nếu cậu vẫn còn ý này với ta, hai ta sẽ tiến hành nghi thức kết bạn lữ, lúc đó cũng là hợp nhất, cậu thấy được không?". Rồi đưa mắt nhìn thú nhân. " Ngài thấy ý này thế nào?".
Nhìn bộ dạng giống cái thế kia cậu phải nghĩ cách tạo cơ hội, nhớ lại câu nói của con chó biến dị kia thường hay nói thấy giống cái mình thích là phải tiến tới không cứng được thì mềm không mềm được nữa thì bắt về, mình đã thực thi tới biện pháp thứ hai rồi mà giống cái không chịu nữa thì chỉ có thể cướp thôi, còn cái vụ "còn ý này với ta hay không" xin lỗi hắn không để trong lòng, có hay không lên giường là xong, hắn chỉ muốn kéo thời gian để giống cái thân thuộc hơn với hắn thôi.
Nhìn bộ dạng giống cái thế kia cậu phải nghĩ cách tạo cơ hội, nhớ lại câu nói của con chó biến dị kia thường hay nói thấy giống cái mình thích là phải tiến tới không cứng được thì mềm không mềm được nữa thì bắt về, mình đã thực thi tới biện pháp thứ hai rồi mà giống cái không chịu nữa thì chỉ có thể cướp thôi, còn cái vụ "còn ý này với ta hay không" xin lỗi hắn không để trong lòng, có hay không lên giường là xong, hắn chỉ muốn kéo thời gian để giống cái thân thuộc hơn với hắn thôi.
Cái gì chờ 16 tuổi, còn thích thì cưới, nghe êm tai quá, tại sao nghe đồn thú nhân không học hành gì sao miệng lưỡi trơn tru, đầu óc linh hoạt thế trời, mà khoan ngươi nói chuyện với cha ta sao ánh mắt lại nhìn ta như muốn nói nếu cậu không muốn thì tôi sẽ ăn cậu luôn, trời ơi cha cứu con, con đang bị người hăm dọa. Cậu nhìn nhìn hắn đề phòng.
"Ừ cậu nghĩ rất tốt dù sao hai đứa chưa quen nhau nhiều,.. thôi trước cứ làm quen đi đã". Quả là ý tưởng tốt, nên có quá trình này mới đúng. Đúng là một thú nhân tốt. Được. Còn cái vụ 16 tuổi cưới hay không ấy à, cứ nhìn ánh mắt cháy lửa của con ông kia chỉ sợ không cưới không vui rồi.
"Cha con..".
"Thanh Hà cậu ấy là người tốt theo cậu ấy con sẽ an toàn ở đây sợ tới mùa xuân chúng ta lại phải di chuyển chi bằng đi theo cậu ấy". Nơi này tới mùa xuân thú nhân bộ lạc lang tộc thường hay đi săn bắt qua tốt nhất là nên di chuyển nếu không lại thêm phiền phức.
Sao cậu cứ có cảm giác mình bị đem bán thế này, Cha người đang bán con cầu vinh đó hả?.
"Vậy trước cứ như thế chờ vài hôm nữa vết thương của ta tốt lên hai người thu dọn đi cùng ta đi". Tốt lấy lòng được cha vợ sợ gì vợ không tới tay, quả là yếu tố thứ ba quan trọng giống lời con chó kia.
Cái gì đi, đi bây giờ á, mà ai cho hắn tự quyết định thế kia, nói cứ như ra lệnh, cậu trừng mắt nhìn hắn, nhìn cái miệng mỉm cười đầy khoái chí kia không hiểu sao cậu lại thấy tưng tức trong người.
"Ai cho ngươi tự ý quyết định nói đi là đi, sớm như thế ngoài trời tuyết còn rơi đầy kia kìa, ngươi không ngại nhưng ta ngại".Sao có thể hồ đồ thế chứ rõ ràng là bảo theo đuổi cậu sao giờ lại đòi đi muốn hại cha con cậu đó à.
"Không đi sớm không được ta lần này ra ngoài săn thú để tiếp thêm thức ăn cho những người còn lại, có mấy ấu thú sắp đói chết, thú nhân chúng ta cũng nhịn đói mấy ngày rồi, ta mà chậm trễ tí nữa e rằng họ sẽ chết mất". Giống cái không muốn ta đi, nhưng rất tiếc ta không thể không đi.
"Vậy ngươi lại ăn chút gì đi, ăn nhanh rồi đi nghỉ ngơi, nhanh khỏe chúng ta đi liền ". Ông vỗ vai cậu khích lệ, thật không ngờ thằng này lại đáng tin đến vậy, có thể giữa trời đông giá rét một mình ra ngoài tìm đồ ăn rồi săn được con thú hai sừng to lớn trong tình trạng đói khát thế là quá giỏi, phải nhanh tầm bổ để hắn khỏe lên về giúp mấy thú nhân kia, còn cả ấu thú nữa, dù là dị thú nhân nhưng cũng là mạng người cứu được thì phải cứu, dù sao cũng chỉ đi giữa trời tuyết thôi có gì phải ngại ngần.
Nói xong hai thú nhân liền đi về đống lửa, ngồi xuống tích cực chiến đấu với miếng thịt như cái thau của mình bỏ lại giống cái đang ngơ ngác.
Tại sao vậy, không ai nghe cậu, đã thế giờ cậu biết nói gì, nói nữa thành ra cậu làm nũng hại người à.
Thanh Hà đờ đẫn đi về vị trí của mình, cầm miếng thịt hình bát đất từ trên lá dọc mùng lên cắt một miếng thật mạnh, vừa cắn vừa nhìn thú nhân nói thầm mày ngon lắm con. Xà Uy Vũ gian như xà chứ uy vũ cái thá gì.
Nhìn giống cái vừa ăn vừa nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống mình trước mắt Uy Vũ cảm thấy thật có cảm giác rất chi là hưởng thụ, cả đời này chưa ai nhìn yêu hắn như thế a.
Ngày hôm sau cậu chờ cha ra ngoài xử lý tiếp con thú hai sừng, liền nhân cơ hội thay thuốc giúp hắn nhỏ nhẹ nói." Ta không thích ngươi, ngươi suy nghĩ lại đi, đừng vì ta mà lỡ nhiều giống cái hợp với ngươi, ngoài kia có nhiều giống cái đẹp hơn ta tội gì ngươi phải theo ý cha ta chờ một giống cái biến dị như ta".
Dù chưa cưới liền nhưng cậu thật không muốn lấy chồng đâu, tâm niệm 15 năm tại trái đất của cậu chỉ là được sống cùng mẹ cậu cả đời, chứ lấy chồng cậu chưa từng nghĩ cũng chả dám nghĩ nên giờ đùng cái xảy ra cái cơ sự này, cậu thật không biết nên ứng phó sao nữa.
"Nhưng ta cũng là giống đực biến dị". Hắn bình tĩnh nhìn cậu trả lời.
"Không ngươi rất được, lại rất mạnh cha ta nói ngươi một mình săn thú hai sừng, nếu giống cái nào biết được điều này chắc chắn sẽ mê ngươi."
"Sẽ không".
"Hở? Ngươi chưa gặp sao biết được, ngươi nghe ta đừng cố chấp hơn nữa ngươi chưa chắc đã thích ta, chỉ là...". Cậu nhìn lên mặt thú nhân trịnh trọng nói" Ngươi hiểu lầm ý của ta, ý ta không phải muốn thú ngươi mà muốn đi cùng ngươi hoặc ngươi nhập vào với chúng ta để tới mùa xuân chúng ta tìm cách xây nhà ở."
"Nhà? Là lều lá dọc mùng sao?". Hắn cố ý bỏ qua vấn đề phía trước của giống cái, bởi cần gì phải nói, thời gian tới hắn sẽ dùng hành động chứng minh cho giống cái xem hắn có thích giống cái thật không, lúc đó tự cậu sẽ hiểu, còn bây giờ vấn đề đó nói nhiều cũng không có tác dụng, hắn cảm nhận được giống cái không hề thích hắn nhưng trong thâm tâm hắn cũng không muốn bỏ cuộc, bởi hắn rõ nếu từ bỏ giống cái này hắn sẽ không tìm được ai cho hắn cảm giác tim đập nhanh như thế nữa, hắn tự tin mình sẽ có được trái tim của giống cái này, nhưng không cần vội vàng, dục tất bất đạt hắn hiểu câu nói này, nên giờ hắn liền quan tâm tới vấn đề nhà khá thú vị kia hơn.
Thanh Hà không hề hay biết cứ hăng hái nói với hắn về nhà mà quên đi vấn đề trước mắt:"Lều? Các ngươi cũng từng ở rồi sao? Xây như thế nào vậy?". Thì ra thú nhân từng ở lều vậy càng dễ nói về cách làm nhà, nếu lều giống ở trái đất thì còn gì bằng sẽ không ai thấy hắn có ý tưởng kì cục nữa.
Uy Vũ nhìn đôi mắt sáng lên cùng chiếc đuôi và tai giống cái vểnh lên vùng ngực cảm thấy nóng lên, ý chí quyết tâm có được giống cái trước mắt ngày càng cao. "Chúng ta lấy một lượng lớn cây gỗ thân to chắc khỏe cao hơn thân hình ta một đoạn thế này". Vừa nói hắn vừa đưa cánh tay không bị thương lên trên đầu mình một khoảng khá cao.
"Sau đó đóng cố định vào đất thành hình thế này." Hắn hạ tay xuống để trên nền đá của hang động vẽ một hình tròn."Sau đó chúng ta dùng dây của thân lá dọc mùng phơi khô buộc từ cọc gỗ này qua cọc gỗ kia sau đó trải lá dọc mùng đã phơi khô lên".
Nói xong hắn yên lặng nhìn giống cái nghĩ kiểu làm lều này hầu như bộ lạc nào cũng làm sao giống cái lại ngạc nhiên thế kia, không lẽ giống cái chưa từng thấy, thật đáng thương, đến mùa xuân mình phải làm một cái cho giống cái mới được.
"Sau đó đóng cố định vào đất thành hình thế này." Hắn hạ tay xuống để trên nền đá của hang động vẽ một hình tròn."Sau đó chúng ta dùng dây của thân lá dọc mùng phơi khô buộc từ cọc gỗ này qua cọc gỗ kia sau đó trải lá dọc mùng đã phơi khô lên".
Nói xong hắn yên lặng nhìn giống cái nghĩ kiểu làm lều này hầu như bộ lạc nào cũng làm sao giống cái lại ngạc nhiên thế kia, không lẽ giống cái chưa từng thấy, thật đáng thương, đến mùa xuân mình phải làm một cái cho giống cái mới được.
Thanh Hà trợn mắt nhìn thú nhân lại hỏi: "Thế mùa mưa nó có ở được không?". Cậu cá trăm phần trăm là không.
Uy vũ nghe giống cái hỏi câu này liền khụ khụ hai tiếng nghẹn lời."À.....thì....không thể". Biến ngay mà giống cái thất vọng rồi.
Quả nhiên mưa không ở nổi thì mùa đông sao ở, với cái lượng tuyết rơi khủng như thế này thì chỉ với cái mái đó chưa đầy mấy ngày là sụp rồi cái này chẳng qua chỉ là trải một miếng lá lên trùm lại rồi chui vào trong thôi, giống trò chơi làm nhà của trẻ con quá, cậu không biết liệu mình nói nhà kia ra liệu hắn có nghĩ mình là dị tộc không nữa.
Nhìn cái đuôi cứ đánh qua đánh lại sau lưng giống cái cùng cái tai cụp xuống ỉu xìu, Uy Vũ nghĩ giống cái đang có gì đó khó nói, dò hỏi."Cậu....có gì sao?".
Cậu cắn nhẹ môi một lát rồi nhìn vào mắt thú nhân ấp úng nói."Tôi muốn nói cái này với anh nhưng anh đừng giết tôi nếu...nếu anh thấy kì quái...anh đừng".
Thú nhân nhìn cậu nở nụ cười quả nhiên mình đoán đúng mà, giống cái này thật dễ hiểu, cắt ngang lời cậu hắn nói."Hai chúng ta đều là kẻ kì quái rồi còn gì nữa".
Đúng vậy vốn đã kì quái rồi thì còn cần gì phải giấu thêm." Tôi có một cách làm nhà kiểu mới mùa nào cũng ở được, thậm chí hè mát đông ấm áp chúng ta nếu làm được không cần ở hang động âm u thế này nữa".
Giống cái nói gì cơ? Là nhà không là lều, cũng không phải giống cái bảo là nhà, nó có thể ở được tất cả các mùa ...vậy sẽ không cần di chuyển tìm hang động nữa, hơn nữa còn đông ấm hè mát.
___________AnCa

Nhận xét
Đăng nhận xét