Chương 39: Giúp đỡ bộ lạc tổng hợp.
Komodo mang nhóm bốn người ra phía xa hang động, giọng
nói kích động mà kể lại những gì mình đã thấy ở bộ lạc dị thú nhân, nhà ở, giường
ngủ, thức ăn, bột mặn, ngọn đèn cháy trong đêm, càng nói càng kích động.
Các thú nhân mở lớn miệng cằm như muốn rớt xuống,
thú nhân Puma nuốt từng ngụm khí vào trong run rẩy hỏi. “Cậu nói thật?”.
“Tôi đã ngủ trên giường êm một đêm, đã nhìn ngọn đèn
bé xíu như thế này cháy một đêm”. Hắn vừa nói vừa đưa tay miêu tả sự nhỏ bé của
ngọn đèn.
“Không thể nào, nó nhỏ như thế như thế sao lại cháy được cả một
đêm?”. Fossa hãi hùng thét lên.
“Không chỉ thế, nệm êm, ghế ngồi cao ráo..”. Càng
nói Komodo càng kích động.
“Đi đi mau về nói cho thủ lĩnh, chúng ta cần chuyển
nhà”. Toco lên tiếng gấp gáp.
“Đúng đi đi mau”. Cana chuyển mình muốn bay đi.
“Chờ chút tôi đi gặp Sóc Quang chút”. Komodo nói xong liền bay đi.
Phía bên kia những thú nhân đi cùng Sóc Quang điên rồi,
không là hưng phấn đến muốn điên rồi.
Họ sẽ được trao đổi bột mặn, nếu họ quan hệ tốt với
dị thú nhân họ sẽ có nhà, nếu họ ... không thể tin được.
“Tôi muốn đi quỳ xin lỗi họ vì đã khinh thường họ”.
Có thú nhân lên tiếng các thú nhân khác cũng ùn ùn lên tiếng, trong đôi mắt tuyệt
vọng mấy ngày qua ứa nước mắt.
“Sóc Quang”. Tiếng Komodo vang lên từ xa.
“Komodo sao anh tới đây?”.
“Tôi phải đi, trước khi đi tôi có chuyện cần nói với
cậu”.
“Được anh nói đi”. Chà trông họ gấp quá đi, nhưng nếu
đổi lại là hắn, hắn cũng gấp như thế.
“Tôi thích cậu, muốn cùng cậu sống cả đời, cậu suy
nghĩ đi, lúc tôi trở lại hãy cho tôi câu trả lời, giờ tôi đi đây, ở lại nhớ tạo
quan hệ tốt với dị thú nhân bộ lạc, họ dường như rất dễ ở chung”. Nói xong hắn
mặc kệ nhiều ánh mắt đang nhìn, mặc kệ Sóc Quang đang du hồn đi đâu, tiến lên
ôm lấy cậu, hôn nhẹ vào môi thú nhân ngốc nghếch, rồi lặng lẽ bay đi.
Hú ............các thú nhân hú vang nhìn cái hôn của
thú nhân Komodo, các thú nhân không hề kì thị thú nhân ở cùng thú nhân, giống cái quá ít nên việc chọn cho mình một thú nhân ưng ý sống chung rất tốt, nên họ
cực kì thoải mái bu tới chúc mừng Sóc Quang vẫn đang ngớ người ra.
“Mẹ nó Komodo”. Chờ tới khi hắn ta tỉnh lại thì sự
dường như đã thành, nhớ lại những lời Komodo nói, cùng hành động của anh ta trước
khi đi, hắn phừng phừng đỏ mặt, chửi bậy lên, sau đó xoay người chạy mất dạng,
để lại sau lưng là tiếng cười vang của các thú nhân cùng bộ lạc.
Trong hang động các giống cái mồ hôi chảy ròng ròng
nhìn cách chữa thương bá đạo của Hồ Nhạn, từng tiếng hút khí vang lên, kể cả
thú nhân giống đực cũng phải mở to mắt mà nhìn, giống cái này quá gan dạ rồi.
Thú nhân Sóc Vinh đau đớn mà tỉnh lại, hút từng ngụm
khí gian nan nhìn giống cái bó chân mình như một cái bánh chưng.
“Được rồi, chờ một tuần sẽ ổn, một tháng là có thể
đi lại”.
“Một tháng là bao lâu”. Bạch Hòa lên tiếng, một tháng là tính ngày sao?.
“À tầm gần nữa mùa mưa đi”. Hồ Nhạn giải thích.
“Được rồi còn ai bệnh nữa không?”.
Các giống cái đang bệnh nghe Hồ Nhạn hỏi vậy liền tự
giác lui mình vào trong chả ai muốn để giống cái bạo lực này trị bệnh cho cả, rất
đau a.
Hồ Nhạn đen mặt nhìn nhóm bệnh nhân rõ giữa ban ngày, tức muốn chửi người.
Thanh Hà bên cạnh phì cười.
“Để tôi xem đi”. Cậu lên tiếng trấn an Hồ Nhạn đang
đen mặt.
“Ở đây có hơn phân nửa giống cái và các tiểu thú
nhân bị cảm lạnh, chúng ta cần gừng làm ấm người, còn nữa tôi muốn một số lá nằm
bên kia, chúng dùng để xông giải cảm cực kì tốt”. Thanh Hà chỉ cho các thú nhân
về ngọn đồi gần đây lúc cậu được Uy Vũ chở bay qua đã trông thấy chúng, sả, tía
tô, kinh giới, bạc hà, quế, cố gắng mô tả hình dạng màu sắc của chúng cho các thú nhân.
“Được để tôi đi lấy cho”. Thú nhân bạch tộc lên tiếng
bay đi.
Giải quyết xong cho các thú nhân bệnh, lúc này nhóm
thú nhân đi thu thập đồ đạc cũng đã trở lại.
Chờ mọi người tập trung đầy đủ nhóm thú nhân đi cùng
Sóc Quang lên tiếng, các thú nhân còn lại đều không hiểu gì, nhưng họ cũng rất
muốn nói lên điều này với dị thú nhân vì thế tất cả đều đồng thanh lên tiếng.
“Xin lỗi”.
“Xin lỗi”.
Từng tiếng xin lỗi vang lên, các dị thú nhân khó hiểu
nhìn nhóm thú nhân bộ lạc tổng hợp kích động hướng mình nói xin lỗi liên tục, họ
sao lại làm vậy? Còn rất chân thành.
“Các người sao lại?”. Khuyển Dương khó hiểu lên tiếng.
“Chúng tôi xin lỗi, những cái nhìn về các bạn trước
kia, tuy chúng tôi chưa làm gì xúc phạm đến các bạn nhưng suy nghĩ và lời nói
thì chắc đã làm các bạn tổn thương, giờ đây chúng tôi muốn được sống giống như
các bạn, sống trong những ngôi nhà giống như dị thú nhân, được sinh hoạt tốt
như dị thú nhân”. Thú nhân chồn tộc thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, hắn
chính là muốn được như họ mà chấp nhận họ.
“Từ nay dù ai nói gì đối với chúng tôi dị thú nhân
là thú nhân của thú thế”.
Thú nhân bạch tộc trẻ tuổi lên tiếng, hắn thích những
thú nhân trượng nghĩa này, lúc họ khó khăn đã tới đây còn không ngại ngần chỉ họ
cách làm giường, dù hắn không biết nó là cái gì.
“Các người nguyện kết giao với những thú nhân bị thần
thú ruồng bỏ sao?”. Uy Vũ lạnh lùng lên tiếng.
“Ruồng bỏ sao? Chúng tôi mới bị ruồng bỏ thì đúng
hơn”. Thú nhân có tuổi Bạch lên tiếng, ông cười nhạo những thú nhân đã từng nói
thần thú ruồng bỏ dị thú nhân, nhìn đi nếu bị thần thú ruồng bỏ vì sao họ lại
có được những thứ như thế, ông đã nghe Sóc Quang nói, giấc mơ của La La và trải
nghiệm của Sóc Quang là hai bằng chứng chói mắt nhất.
“Nếu trong bộ lạc các ngươi giờ đây có dị thú nhân
được sinh ra các ngươi sẽ làm gì?”. Thú nhân Khuyển Dương lên tiếng.
“Sẽ nuôi nó”.
“Sẽ nuôi nó”.
Từng tiếng nói khẳng định vang lên, lần đầu tiên các
dị thú nhân xúc động, cảm giác được chấp nhận thì ra là thế, thật thích thật muốn
khóc.
“Tôi muốn các ngươi hãy đứng về phía dị thú nhân nếu
như sau này có bộ lạc muốn xâm chiếm chúng tôi, các vị làm được không?”. Uy Vũ
đưa ra câu hỏi hóc búa, hắn cần là đồng minh thật lòng chứ không cần những người
tới vì lợi ích rồi sau này khó khăn lại bỏ mặc.
Các thú nhân bộ lạc tổng hợp im lặng suy ngẫm, nếu đồng
ý từ nay họ sẽ đứng ngược chiến tuyến với rất nhiều thú nhân, nhưng nếu họ từ
chối, rất có thể từ nay bộ lạc tổng hợp sẽ biến mất, lúc khó khăn nhất dị thú
nhân tới giúp họ, họ khác với các bộ lạc khác, các bộ lạc khác bất lực nhưng dị
thú nhân lại rất mạnh.
“Nếu chúng tôi đồng ý, mong cậu hãy ra tay tương trợ
khi chúng tôi gặp nguy hiểm, được chứ?”. Tộc trưởng tiền nhiệm Sóc mệt mỏi thu mọi
thứ vào mắt nói với thú nhân tóc đỏ không tầm thường trước mặt mình.
“Được, lấy tư cách là tộc trưởng dị thú nhân bộ lạc
tôi đảm bảo điều này”. Uy Vũ uy nghiêm lên tiếng, âm hưởng mạnh mẽ lan rộng, thể
hiện sức mạnh kinh người của hắn.
Các thú nhân bất ngờ với thân phận này, bọn họ cứ ngỡ
đây chỉ là một thành viên của bộ lạc dị thú nhân thôi nhưng không ngờ lại là tộc
trưởng, đây là cực kì tôn trọng họ.
“Được từ nay chúng tôi là đồng minh của dị thú nhân
bộ lạc”. Các thú nhân bộ lạc tổng hợp đồng thanh hô lớn.
“Bộ lạc tổng hợp xin thề trước thần thú chúng tôi sẽ
không bao giờ làm trái lời hứa này”. Tất cả các thú nhân tay đặt lên trái tim
nhìn trời cao mà thề.
“Được, ta Xà Uy Vũ, xin thề trước thần thú giữ vững
lời hứa với bộ lạc tổng hợp, giúp đỡ họ xây dựng bộ lạc mình ngày một lớn mạnh”.
Uy Vũ đi đầu đặt tay lên tim mình mà thề tiếp theo các thú nhân đi cùng cũng
không ngần ngại cùng làm theo.
Chỉ chưa đầy một ngày tình anh em, đồng minh cứ như
thế được định xuống, từ nay về sau các bộ lạc khác muốn có được giúp đỡ của dị
thú nhân đều phải thông qua bộ lạc tổng hợp, đưa bộ lạc vốn nhỏ bé nhất thú thế,
đùng một cái bùng nổ thành bộ lạc mạnh.
truyencuatuibl_AnCa.
24\11\18.

Nhận xét
Đăng nhận xét